Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 358: Nhưng hiện tại tên kia chỉ còn là cái xác không hồn.

Chương 358: Nhưng hiện tại tên kia chỉ còn là cái xác không hồn.


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Kinh Cức Quan Miện trên đỉnh đầu chợt lóe lên rồi biến mất.
Cánh tay đã bấm niệm pháp quyết xong nắm tại chuôi kiếm.
Bí ẩn của quặng mỏ Hồ Thị mà hắn đợi bấy lâu nay đã có lời giải, Thiên Thanh Vân Dương đã xuất thế.
Khương Vọng cũng không cần ở lại nữa.
Từ lúc ở Thiên Phủ Bí Cảnh, hắn đã là cường giả Thông Thiên Cảnh đỉnh phong.
Đánh bại cả hoàng tử của Đại Tề Khương Vô Dung ở thành Nam Dao.
Đến cả Trọng Huyền Thắng cũng phải kinh ngạc và cảm thán tốc độ tiến bộ của hắn.
Mỗi ngày mỗi đêm, mỗi một thời khắc rỗi rãi hắn đều tu hành, đều cố gắng.
Sự mạnh mẽ của hắn, có thể nhìn thấy từ từng cố gắng nhỏ nhoi này.
Trong bạo thực chi lực điên cuồng, cột cửa mà Trương Hải đang ôm cũng lắc lư lung lay sắp đổ.
Quần áo trên người Khương Vọng tựa như muốn bay khỏi người, nhưng hai chân hắn vẫn đứng vững.
Như tùng xanh cắm rễ trên núi cao.
Như đá ngầm ngạo nghễ đón thủy triều.
Mộc khí tuôn trào, quấy nhiễu ngũ hành trong cơ thể Trư Cốt Diện Giả.
Phược Hổ có thêm sự gia trì của Kinh Cức Quan Miện, một trói vỡ tan.
Chỉ khiến Trư Cốt Diện Giả ngưng trệ trong một cái nháy mắt.
Có lẽ chỉ là một giây, hoặc còn chưa đến một giây.
Cả người Khương Vọng cũng đã bay lên, hắn không chống cự để mặc lực hút tự do kéo hắn đi.
Chẳng những hắn không kháng cự, ngược lại còn thuận theo tốc độ đó.
Cả người hắn trong chốc lát đã bay tới gần.
Người đến kiếm cũng đến.
Hắn xuất liên tục ba kiếm!
Trường Tương Tư kêu một tiếng dài!
Yêu hận mộng tưởng, như nhật như nguyệt, ngày tháng đã qua, cố hương xa mãi.
Kiếm thứ nhất, Tinh Thần Nhật Nguyệt kiếm.
Tai nghe mắt thấy, một đường đến tận đây, vì sao lại tới đây.
Kiếm thứ hai, Sơn Xuyên Hà Lưu kiếm.
Thế gian mà ta đến, tựa một biển khổ.
Người đến người đi.
Biển người đã mờ mịt.
Kiếm thứ ba, Nhân Hải Mang Mang kiếm.
Kiếm quang, kiếm quang mãnh liệt và rực rỡ.
Kiếm quang rực rỡ chói mắt, khiến người ta kinh sợ!
Tất cả kiếm quang bung ra trong chớp mắt, cuốn vào trong cái miệng lớn đầy máu của Trư Cốt Diện Giả, cuốn qua Trư Cốt Diện Giả.
Một kiếm cuốn qua, người không còn sống.
Khương Vọng thu kiếm xoay người.
Chỉ để lại một câu ——
"Như ngươi đã thấy."

Khương Vọng dốc toàn lực bạo phát, dùng Phược Hổ có thêm Kinh Cức Quan Miện tạo ra khe hở.
Ba kiếm chặt đầu Trư Cốt Diện Giả trong mười hai Diện Giả của Bạch Cốt Đạo.
Hắn xoay người tung kiếm xuống, một kiếm chém đứt năm ngón tay của Hồ Thiếu Mạnh.
Tim của Trúc Bích Quỳnh ngưng lại nửa giây, nàng ta trơ mắt nhìn năm đạo nước nhọn hoắt đó gần kề mình, đạo nguyên hỗn loạn, nhất thời không có sức tránh né.
Sau đó Khương Vọng lại từ trên trời giáng xuống, đứng trước mặt Hồ Thiếu Mạnh.
Hình ảnh đó khiến nàng ta nhớ tới bóng lưng nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ của tỷ tỷ của nhiều năm về trước.
Hồ Thiếu Mạnh chỉ kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngừng, dùng ý chí mạnh mẽ để áp chế sự đau đớn.
Thua rồi.
Đã thất bại thảm hại!
Không chỉ thua mất cơ hội kinh doanh ba mươi năm của Hồ gia, mà còn thua mất bảo vật đã khổ tâm bày mưu tính kế.
Trong lòng gã ta hoàn toàn hiểu rõ.
Một kiếm vừa rồi nếu không nhượng bộ kịp thời, thì thứ bị cắt đứt không chỉ là năm ngón tay, mà là cả cánh tay của gã ta.
Một kiếm như bay từ trên trời tới này của Khương Vọng. Cho dù nó có tới một lần nữa, gã ta cũng không chắc chắn mình sẽ tiếp được, sẽ tránh được.
Đáng chết! Kia không phải là mười hai Diện Giả của Bạch Cốt Đạo sao? Sao có thể chết nhanh như thế!
Đau đến nỗi đầu đầy mồ hôi, hận thù và phẫn nộ trong lòng lẫn lộn, nhưng một câu hận gã ta cũng không nói, chỉ trực tiếp phát động huyễn thuật, ẩn nấp tung tích.
Khương Vọng tiện tay lấy ra Thận Châu đưa cho Trúc Bích Quỳnh.
“Xem gã ta còn ở đây không?”
Có thêm sự hỗ trợ của Thận Châu, dù Trúc Bích Quỳnh không thể thắng Hồ Thiếu Mạnh trong cuộc chiến huyễn thuật, nhưng vẫn có thể phát hiện hành tung của gã ta.
Ngưng thần một lát, Trúc Bích Quỳnh cắn răng lắc đầu nói: “Gã ta đã chạy trốn rồi.”
Có lẽ Hồ Thiếu Mạnh vẫn còn có suy nghĩ muốn thừa cơ hành động, nhưng khi Khương Vọng không do dự mà lấy Thận Châu ra thì gã ta liền hiểu rõ mình không còn cơ hội.
Nếu không trốn đi, thì có lẽ sẽ không trốn được nữa.
Hồ Thiếu Mạnh đã đi, đương nhiên đạo thuật mà gã ta lưu lại cũng tiêu tan.
Xích nước vỡ tan, huyễn thuật cũng biến mất.
Tô Tú Hành vọt lên bắt lấy Thiên Thanh Vân Dương đang ở giữa không trung.
Thiên Thanh Vân Dương vào tay liền thu nhỏ lại, từ to bằng một nửa con người thu nhỏ lại chỉ bằng nắm đấm của trẻ con, còn nhảy nhót tới lui trong tay Tô Tú Hành.
“Đồ tốt!”
Cảm nhận được khí tức mộc đạo thuần khiết của trên thân Thiên Thanh Vân Dương, Tô Tú Hành chỉ cảm thấy mắt mình sáng hơn. Ngay cả cảm giác nghẹn khuất trước đó bị Hồ Thiếu Mạnh áp chế cũng đều tiêu tan.
Bảo vật như vậy...
Nhưng gã quay đầu lại nhìn thấy Khương Vọng.
Khương Vọng nhìn vào mắt gã, cực kỳ bình tĩnh.
“Ách...”
Tô Tú Hành nghiêm túc nhìn năm ngón tay rơi trên mặt đất, lại nghĩ tới Trư Cốt Diện Giả khổng lồ như con thú dữ ở ngoài cổng quặng mỏ, tiếp đó nghĩ đến kỳ độc bí truyền của hoàng thất Đại Tề trong cơ thể mình có tên là Trời Tru Đất Diệt Nhân Vong kia…
Hai tay gã nâng Thiên Thanh Vân Dương lên đưa đến trước mặt Khương Vọng: “Đại nhân, thật may đã không phụ lòng ngài!”
Tất nhiên Khương Vọng sẽ không khách khí, đưa tay nhận lấy Thiên Thanh Vân Dương.
Lập tức cảm thấy toàn thân dễ chịu, thậm chí cả Thanh Long Thiên của Tứ Linh Luyện Thể đã viên mãn từ lâu cũng có chút buông lỏng, tựa như có thể tiến thêm một bước nữa.
Đương nhiên lúc này đó chỉ là một chút ảo giác,
Là huyễn niệm của khí tức mộc đạo thuần khiết của Thiên Thanh Vân Dương mang lại.
Khương Vọng cầm lấy Thiên Thanh Vân Dương, nhưng không ngắm nghía ngay, nhìn về phía Tịch Tử Sở tay áo tung bay giữa không trung, đang tức tốc chạy tới.
Tịch Tử Sở hạ xuống quặng mỏ, nhìn bốn phía xung quanh liền hiểu được kết cục.
Ánh mắt nhìn Thiên Thanh Vân Dương đang tung tăng trong tay Khương Vọng thoáng co lại.
Y xuất thân từ Đông Vương Cốc, rất cần loại bảo vật mộc đạo như vậy. Nếu có bảo vật này trong tay, ít nhất y có thể miễn được mười năm luyện công!
Nhưng mà...
Trước khi dẫn Trư Cốt Diện Giả tới quặng mỏ, y và gã đã từng giao chiến qua, mặc dù chưa tận lực chiến đấu nhưng họ đều biết đối phương tuyệt đối không phải kẻ yếu.
Ai dám nói Thập Nhị Diện Giả của Bạch Cốt Đạo yếu?
Nhưng hiện tại tên kia chỉ còn là cái xác không hồn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất