Chương 359: Cơ trí như ngươi
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tranh giành cấu xé với Hồ Thiếu Mạnh nhiều năm, mặc dù y vẫn luôn áp chế được, nhưng trong lòng cũng biết rõ thực lực của gã. Hiện tại cũng không thấy bóng dáng đâu.
Gia lão nhà mình tu vi Đằng Long Cảnh chân chính, cũng đã chết.
Khương Vọng này, rốt cuộc mạnh đến thế nào?
Triệu tập toàn bộ chiến lực của Tịch gia thì có thể vây giết hắn ngay tại đây không?
Sau chuyện này liệu có bình yên hay không?
Khi y còn đang cân nhắc, Khương Vọng cũng nhìn y cười như không cười.
Khương Vọng tùy tiện đặt Thiên Thanh Vân Dương trong lòng bàn tay, hỏi: “Tịch thiếu gia sao lại tới đây?”
“Chẳng lẽ...” Hắn lắc lắc Thiên Thanh Vân Dương trong tay: “Cũng muốn mưu đoạt bảo vật của Trọng Huyền gia?”
Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc.
Hắn đang nói thì bỗng có tiếng vó ngựa.
Tiểu đội Thành Vệ Quân tinh nhuệ của Gia Thành đã vội cưỡi ngựa tới, có hai mươi ba kỵ
Người nào cũng điêu luyện, cầm đao kéo ngựa, chỉ đợi Tịch Tử Sở phân phó.
Mặt Khương Vọng không đổi sắc, hờ hững lướt qua mấy người đó, chỉ nhìn Tịch Tử Sở chờ y trả lời.
Thời gian trôi qua ngắn ngủi mấy giây nhưng tựa như dài đằng đẵng.
Trong khi những người khác đều nín thở tập trung, chỉ đợi hòa hay chiến.
Thì Khương Vọng và Tịch Tử Sở ngược lại lại vô cùng ung dung.
“Sứ giả nói gì vậy.” Tịch Tử Sở cười khổ nói: “Ta đến đây để bắt tên Trư Cốt Diện Giả, gã xuất thân Bạch Cốt Đạo, là tên hung bạo tàn ác, phạm phải vụ án lớn ở Gia Thành. Trách nhiệm của ta là bảo vệ lãnh thổ, không thể đổ trách nhiệm cho người khác.”
“Nếu đã như vậy, thì các ngươi có thể trở về được rồi.” Khương Vọng chậm rãi nói:
“Gã đã chết dưới kiếm của ta.”
“À, thật hả lòng hả dạ!” Tịch Tử Sở chắp tay thi lễ: “Tịch mỗ thay mặt cả Gia Thành cảm tạ sứ giả!”
“Không dám không dám.” Khương Vọng khoát tay chặn cái chắp tay của y: “Giải thưởng mà quan phủ treo cho người này, sau này thỉnh người đưa tới quặng mỏ là được.”
Tuy Tịch Tử Sở lòng dạ khôn ngoan, sắc mặt cũng không khỏi cứng đờ.
“Tất nhiên sẽ làm vậy!”
Dứt lời, y liền dẫn thủ hạ tinh nhuệ rời đi.
Y sợ nếu còn ở lại đó, y sẽ không nhịn được mà liều mạng vì con Thiên Thanh Vân Dương kia.
Nói cho cùng, Tịch gia trên dưới nhiều người như vậy, y không dám mang cả tính mạng của họ ra để tranh giành.
“Đại nhân.” Tô Tú Hành lặng lẽ đến gần, bộ dạng nịnh nọt: “Dù sao Tịch gia cũng là chủ của Gia Thành, năng lực rất lớn. Người không sợ y sẽ trở mặt sao?”
“Người thông minh lúc nào cũng suy xét rất kỹ càng. Lần này y đã không động thủ, thì chắc chắn sẽ không có lần sau.”
Khương Vọng thuận miệng giải thích, bỗng nhiên quay lại, cảnh giác nhìn Tô Tú Hành: “Ngươi đến gần như vậy để làm gì?”
“Chuyện đó...” Tô Tú Hành xoa tay, dường như hơi ngượng ngùng: “Trư Cốt của Bạch Cốt Đạo kia đã chết rồi, người cũng đã lấy được Thiên Thanh Vân Dương. Vậy độc trên người ta, có phải...”
Khương Vọng im lặng một chút. Tuy hắn giao thiệp với Trọng Huyền Thắng đã lâu, da mặt cũng dày thêm một chút nhưng lúc này cũng không khỏi ngượng ngùng.
“Ta đã nói thì sẽ giữ lời. Ngươi đi đi.”
“Dạ dạ dạ, lời hứa của đại nhân đáng giá ngàn càng, nhất ngôn cửu đỉnh, ai mà không biết không hiểu cơ chứ!” Tô Tú Hành liên tục gật đầu hèn mọn, nịnh nọt cười: “Nhưng mà... độc trên người ta?”
“Trên người ngươi không có độc.”
“Đại nhân, người đừng nói đùa... Ta nhát gan, không chịu nổi sự dày vò này.”
Khương Vọng: “...”
Khương Vọng phát hiện bản thân mình rơi vào một nghịch lý: Một loại độc tố được bịa ra, thì cho dù là y tu nào cũng không thể khám ra được, bởi vì nó căn bản không tồn tại. Nhưng ngược lại, cũng không có y tu nào có thể chứng minh nó không tồn tại. Vì cái gọi là không tồn tại, khả năng lớn chỉ là ngươi ta chưa tìm ra.
“Ngươi cũng thật lanh trí, không gì gạt được ngươi.”
Khương Vọng nói rồi lấy ra một viên đạo nguyên, dùng phương thức vận dụng Phược Hổ bao lấy mộc khí hỗn tạp, rồi nhẹ nhàng vỗ vào bả vai Tô Tú Hành khiến nó tán ra tiến vào trong cơ thể gã: “Đưa ngươi giải dược rồi đấy.”
Tô Tu Hành chỉ cảm thấy cơ thể bỗng nhiên bị kìm hãm, rồi lại thả lỏng, cực kỳ dễ chịu.
Gã nhịn không được cười một cái: “Phải rồi! Sao ta lại phiêu bạt trong thiên hạ nhiều năm như vậy...”
Rồi đột nhiên lại không cười nữa, nhảy vài bước: “Đã hết độc rồi ta còn nói nhảm với ngươi làm gì chứ? Dám dày vò Tô tiểu gia như vậy, tiểu tử, ngươi cứ chờ đó!”
Lời cay độc vừa dừng, liền co cẳng bỏ chạy.
Thoáng cái đã không thấy bóng dáng.
…
Nếu hôm nay không có Tô Tú Hành, có lẽ Hồ Thiếu Mạnh đã cướp được Thiên Thanh Vân Dương rồi cao chạy xa bay.
Vì vậy tuy gã có nói năng ngang ngược chống đối, Khương Vọng cũng không định làm gì gã.
Đương nhiên, vẫn chưa mở được Thiên Môn Địa và nắm chắc Độn Pháp Hỏa Hành bậc nhất kia, cũng là một trong những nguyên nhân chưa chắc đã đuổi kịp Tô Tú Hành xuất thân sát thủ.
Khương Vọng nắm Thiên Thanh Vân Dương quay đầu lại, nhìn thấy hai mắt Trúc Bích Quỳnh đỏ bừng.
“Ngươi nợ ta một ân tình.” Trúc Bích Quỳnh thẳng thắn.
Nàng ta chính là một nữ hài không giấu được tâm trạng của mình, có thể đợi đến lúc Tịch Tử Sở rời khỏi, cũng khó khăn lắm rồi. Đương nhiên Khương Vọng sẽ không thấy không thoải mái, càng không thể nuốt lời.
Nếu lúc ấy không có nàng ta giúp đỡ mà chỉ dựa vào Tô Tú Hành, e là cũng không có cách nào ngăn Hồ Thiếu Mạnh lại.
“Ngươi muốn gì?” Khương Vọng hỏi.
“Giúp ta giết Hồ Thiếu Mạnh!” Trúc Bích Quỳnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính gã ta đã hại tỷ tỷ của ta.”
Khương Vọng thuận tay ngưng tụ mộc khí, lấy dây mây xanh buộc chặt Thiên Thanh Vân Dương rồi bỏ vào trong ngực.
“Độc Cô Tiểu!”
Hắn gọi Tiểu Tiểu tới: “Không phải ngươi muốn đi theo ta làm việc sao? Tạm thời giao cho ngươi phụ trách quặng mỏ, ngươi hãy đi giải quyết tốt hậu quả, giúp thợ mỏ yên tâm. Để Hồ quản sự phối hợp với ngươi.”
Rồi hắn lại nói với Trương Hải: “Ngươi đi xử lý mấy chuyện liên quan đến siêu phàm. Không xử lý được thì chờ ta trở lại.”
Hắn chỉ nói hai câu như vậy, rồi mang kiếm xoay người.