Chương 364: Quân cờ đen đỏ, giết chết con rồng lớn này
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Địa cung to lớn đã trở nên trống không.
Thần quốc từng có mấy chục vạn giáo chúng, nuôi ý đồ thành lập Bạch Cốt trên mặt đất.
Hiện giờ, cũng chỉ còn lại mấy nhân vật nòng cốt như vậy.
Trên bàn cờ không có hai màu trắng đen, mà là một đen một đỏ.
Trong ván cờ, cờ đen mà Lục Diễm đang cầm chiếm cứ ưu thế mỏng manh.
Tuy rằng cấm dùng thuật pháp, nhưng lộ trình này cũng không đến mức khiến Thố Cốt Diện Giả thở hổn hển.
Giọng nói của ả ta vô cùng gấp gáp, hoàn toàn là vì Trư Cốt Diện Giả, nhưng trong đó rốt cuộc có mấy phần thật giả, vậy thì không ai biết được.
“Trưởng lão, sứ giả đại nhân.”
Ả ta lần lượt thi lễ, sau đó báo cáo lên: “Trư Diện giải phóng toàn bộ trạng thái ở Dương Quốc, hơn nữa đã mất liên hệ!”
Cho dù thế cờ đang chiếm ưu thế, Lục Diễm lại không có ý thả lỏng, tay lão cầm một quân cờ, lâm vào suy tư, như không nghe thấy được câu nói của Thố Cốt Diện Giả.
Nhưng Trương Lâm Xuyên lại quay đầu, đôi mắt sau mặt nạ nhìn thẳng vào Thố Cốt Diện Giả: “Chuyện của hắn làm đến bước nào rồi?”
Thố Cốt Diện Giả trầm mặc một chút, sau đó nói: “Đã hoàn thành lạc ấn, chôn hạt giống xuống rồi. Lần này mất liên lạc là bởi vì tiện thể muốn đi giết một người Trang Quốc.”
Lúc này Trương Lâm Xuyên mới quay lại đi, lạnh nhạt mà nói: “Làm xong mọi chuyện rồi thì thôi, còn lại cứ để hắn tự giải quyết.”
Lúc này Lục Diễm đã đặt một quân cờ xuống.
Trương Lâm Xuyên đáp lại bằng một quân cờ đỏ, lại chợt hỏi: “Ai của Trang Quốc?”
“Không biết, hắn không nói rõ ràng, chỉ nói có một con sâu bọ của Trang Quốc, hắn muốn thuận tiện nhét đầy bụng.” Thố Cốt Diện Giả thật cẩn thận mà nhìn Trương Lâm Xuyên một cái: “Con sâu bọ kia hình như là người xuất thân từ thành Lâm Phong, nên Trư Diện mới không kiềm chế được.”
Thất bại gặp phải ở thành Lâm Phong gần như hủy diệt mọi nỗ lực tính toán lên đến trăm năm của Bạch Cốt Đạo.
“Thành Lâm Phong...” Trương Lâm Xuyên đầy thâm ý mà cười cười: “Làm ta nhớ tới Chúc Duy Ngã. Nghe nói hắn đốt Thái Dương Chân Hỏa ở thành Bất Thục, thành tựu Nội Phủ thần thông, đã giết bốn gã Diện Giả của ta, chống chọi lại được tên vũ phu Khôi Sơn. Không biết hiện giờ Tân Tẫn Thương đã tỏa ánh hào quang đến mức nào rồi!”
Đối với lời cảm khái của hắn ta, Thố Cốt Diện Giả không lên tiếng, cũng không nhúc nhích bước chân.
Trương Lâm Xuyên cũng không nhìn ả ta nữa, chỉ hỏi: “Còn có việc gì?”
“Trư Diện tu hành bí pháp Thập Nhị Thần Tướng Bạch Cốt đã xuất hiện đường rẽ, lúc giải phóng trạng thái sẽ bị lạc mất thần trí. Không biết ai trong nơi nhỏ như Gia Thành kia có thể ép hắn đến bước này. Ta lo lắng hắn... Có nguy hiểm.”
Trương Lâm Xuyên tùy tay hạ xuống một quân cờ: “Ngươi biết vì cái gì ta và trưởng lão chơi cờ lại dùng hai màu đen đỏ hay không?”
Hắn ta tiếp tục nói: “Trước khi thời đại Bạch Cốt buông xuống, những người như chúng ta có kẻ vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời, có kẻ vĩnh viễn rửa không sạch màu máu.”
“Thuộc hạ... Đã biết.” Thố Cốt Diện Giả không nói gì nữa, chỉ khom người rời đi.
Trong thiên điện to như vậy, chỉ còn lại Trương Lâm Xuyên và Lục Diễm đang đánh cờ.
Hai màu cờ đen đỏ chém giết không ngừng.
Không biết trôi qua bao lâu, trụ đèn trong điện không hiện ra biến hóa thời gian.
Lục Diễm bỗng lên tiếng: “Trư Diện đã chết.”
Giọng điệu của lão thật bình thường.
Lão có Minh Nhãn thấm nhuần âm dương, có thể ở cách xa ngàn vạn dặm mà phát hiện cái chết của giáo chúng Bạch Cốt Trư Diện cũng không kỳ quái.
Trương Lâm Xuyên cũng chẳng có một tia dao động, chỉ lạnh nhạt mà nói: “Chuyện ở Gia Thành đã có người theo dõi, ta đã bảo Xà Diện đi.”
“Thật ra điều ta tò mò là, thành Lâm Phong còn có con cá lọt lưới nào có chiến lực Đằng Long Cảnh trở lên, có thể giết chết Trư Diện. Ngươi ở Thành Lâm Phong lâu như vậy, chẳng lẽ không nghĩ ra được sao?”
“Chiến lực của Trư Diện tuy mạnh, nhưng chủ đạo bằng tinh thần bạo nộ, chiến lực chân thật lại không thể hoàn toàn phát huy. Hắn ta có thực lực đứng hàng đầu trong mười hai Cốt Diện, nhưng lại dễ giết hơn so với những người khác.” Trương Lâm Xuyên lắc đầu: “Chết thì chết, không đáng chú ý.”
Nếu hắn ta biết người kia là Khương Vọng, biết Khương Vọng tấn công hoàn toàn chính diện, lấy cường đánh cường, có lẽ sẽ không nói như vậy.
Lục Diễm chuyển sang chuyện khác: “Sau chuyện ở thành Lâm Phong, Xà Diện và Thánh Nữ khá thân cận. Ngươi điều nàng đến nơi mà Trư Diện chết, nếu nàng cũng chết thì ngươi phải cẩn thận suy nghĩ của Thánh Nữ.”
“Một Thánh Nữ đã trở thành người lạ với Thánh chủ, vẫn còn là Thánh Nữ hay sao?” Trương Lâm Xuyên nói: “Ta chỉ cần cẩn thận suy nghĩ của Thánh chủ thôi.”
Lục Diễm dùng cặp mắt chỉ có tròng trắng kia liếc Trương Lâm Xuyên một cái: “Mà Thánh chủ, hình như chẳng có suy nghĩ gì cả.”
“Cho nên ta không cần cẩn thận.”
Trương Lâm Xuyên cầm một quân cờ lên: “Nói đến Thánh chủ thì hắn có biến hóa gì không?”
Lục Diễm lắc đầu: “Còn ngồi ở nơi đó.”
“A.” Trương Lâm Xuyên cười nói: “Vậy lúc này địa cung có mặt đủ Thánh chủ, trưởng lão, sứ giả. Không biết ai của Trang Quốc có thể tìm tới nơi này.”
Hắn ta ấn quân cờ đỏ xuống: “Giết chết con rồng lớn này!”
...
Sân của Hồ gia đang bừng bừng lửa cháy.
Gia tài bạc triệu được thu về quyền sở hữu của Trọng Huyền thị, hai bộ thi thể cũng đã cháy thành tro tàn.
Việc Hồ Thiếu Mạnh chết tất nhiên sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ. Nhưng gã ta mưu toan chiếm đoạt thứ của Trọng Huyền gia, còn làm rất nhiều chuyện ác đã bằng chứng xác thật cả rồi.
Khương Vọng không cần tự mình ra mặt, nếu phía Dương Quốc cùng Điếu Hải Lâu có nghi ngờ gì, Trọng Huyền gia sẽ tự bước ra giao thiệp.
Trên thực tế nếu Tịch gia của Gia Thành giả câm vờ điếc đối với chuyện này, cao tầng của Dương Quốc cũng mừng rỡ mở một con mắt nhắm một con mắt.
Khương Vọng cắt lấy đầu của Hồ Thiếu Mạnh rồi mang về hầm mỏ.
Trúc Bích Quỳnh đang chờ hắn ngoài cửa lớn hầm mỏ.
Hai người cũng không nói gì, Khương Vọng trực tiếp đưa đầu người cho nàng ta, ngoài ra còn có một cái hầu bao nhỏ thêu chữ “Tố”.