Chương 363: Nỗi khổ nhân gian
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chính ông ta hại chết vợ cả của ông ta.
Con trai ông ta giết chết người vợ thứ hai của ông ta!
Cuối cùng, ông ta còn tự tay chỉ đường cho kẻ thù của gia đình, khiến cho con trai của ông ta bị giết chết.
Loại thảm kịch nhân luân như vậy, đã biến Hồ Do trở thành một “cái xác” sống.
Ông ta vẫn đang kéo dài hơi tàn hít thở, nhưng đã không còn cảm thấy được ý nghĩa vui vẻ của việc còn sống.
Mãi cho đến khi giày của Khương Vọng xuất hiện ở trước mặt, Hồ Do mới hé miệng.
Hai lần mở miệng không nói, rốt cuộc cất giọng khàn khàn: “Thiếu Mạnh chết rồi sao?”
Khương Vọng nhìn lão nhân đã chết tâm này: “Hắn có cái này muốn cho ông xem.”
Hồ Do vốn cũng là một tu sĩ siêu phàm, bây giờ đạo tâm hỏng mất, tu vi cả đời đều tan tác, còn không bằng cả một lão nhân tầm thường, run rẩy ngẩng đầu lên: “Cái… gì?”
Khương Vọng quán nhập đạo nguyên vào trong đá lưu ảnh, một cảnh tượng lập tức xuất hiện giữa không trung.
Đó là một nữ nhân xinh đẹp lỡ thời, mặc dù nếp nhăn nơi khóe mắt đã lộ rõ, nhưng vẫn còn thấy được phong vận.
Khương Vọng không biết nữ nhân này, nhưng từ trong ánh mắt bất chợt có chút gợn sóng nổi lên của Hồ Do cũng đoán ra được là ai.
Nàng ta không có mặc quần áo, giống như rắn quấn chặt trên người nam nhân.
Người nam nhân kia thật sự xa lạ, tóm lại không phải Hồ Do.
Trong đá lưu ảnh truyền đến giọng nói có chút khàn khàn của nam nhân: “Lâu như vậy, ngươi sẽ không thật sự yêu cái lão già kia đó chứ?”
“Là ngươi bị điên hay là ta bị điên vậy?” Nữ nhân cất giọng nói: “Sao ta có thể yêu một lão già vừa béo vừa xấu xí như vậy kia chứ? Nhanh đưa ta trở về đi, ta đã ghê tởm nhiều năm như vậy, đến khi nào mới ngẩng đầu lên được đây?”
“Nhanh… nhanh thôi… chờ Tịch thiếu gia…”
Ở trong hình ảnh, trên một cái ghế cạnh giường, Hồ Thiếu Mạnh cứ ngồi như vậy, trên mặt mang theo ý cười.
Xem ra, bởi vì huyễn thuật che giấu, đôi nam nữ trên giường kia một mực chưa từng phát hiện ra gã ta.
Hồ Thiếu Mạnh nghe đến đó, lập tức một chưởng vỗ xuống, hai người trên giường đều chết.
Cuộc đối thoại của bọn họ đến đây cũng chấm dứt, nhưng nhiêu đó cũng đủ rồi.
Thì ra Hồ Do yêu nữ nhân kia, nữ nhân mà ông ta coi như thê tử kia lại là quân cờ mà Tịch Tử Sở bày ra.
Hai gã tu sĩ trẻ tuổi có tiềm lực nhất Gia Thành, nhiều năm dây dưa cạnh tranh, đề phòng lẫn nhau, giống như Hồ Thiếu Mạnh lén lút đưa tay chân vào Gia Thành, Tịch Tử Sở lại càng gần thêm một bước, nhét người vào bên gối Hồ Do.
Trong hình ảnh, cuối cùng Hồ Thiếu Mạnh trực tiếp cười lên, đối diện với đá lưu ảnh: “Nghe rõ chưa, thấy rõ chưa? Nếu như không xác định thì có thể xem nhiều hơn vài lần.”
Gã ta cười đến rất vui vẻ, cười đến nước mắt đều chảy xuống dưới: “Ông nhất định sẽ thích phần lễ vật này, cha già thân ái của ta.”
Vầng sáng biến mất.
Khuôn mặt già nua của Hồ Do đã nhăn nhúm lại, nếp nhăn giống như một cục chỉ rối vướng vào cùng một chỗ, không giống như biểu cảm mà nhân loại có thể biểu hiện ra được.
Cực độ đau đớn xung đột với hối hận xấu hổ.
Trong đôi mắt già nua đã không thể chảy ra nước mắt, mà là huyết châu chảy xuống, từng hạt nối tiếp từng hạt, cũng không biết là khóc vì ai.
Mà Khương Vọng chỉnh tề đứng ở bên cạnh yên lặng quan sát, trong lòng tư vị khó tả.
Rốt cuộc hắn đã hiểu được, nụ cười quỷ dị trước khi chết của Hồ Thiếu Mạnh đại biểu cho cái gì.
Gã ta không muốn Hồ Do chết, bởi vì gã ta muốn Hồ Do sống không bằng chết.
Cái đêm mà mẹ gã ta chết cóng trong tuyết kia, đã quyết định cuộc đời của gã ta.
Đối với tình cảm của thế gian, cả đời gã ta cũng không thể lại tin tưởng, cả đời đều dùng để tra tấn Hồ Do, tra tấn bản thân.
Mà kẻ này trước khi chết còn nghĩ đủ mọi cách muốn để cho Hồ Do nhìn thấy đá lưu ảnh, chính là lần trả thù cuối cùng của Hồ Thiếu Mạnh.
Khương Vọng thu hồi đá lưu ảnh, quay người đi ra ngoài.
Chỉ nghe một tiếng “rầm” ở phía sau vang lên, không cần quay đầu lại, cũng biết là Hồ Do đâm đầu vào tường tự tử.
Hắn vốn có thể ngăn cản, nhưng hắn lại không làm như vậy.
Mỗi người đều có lựa chọn của chính mình. Hơn nữa, ai nói còn sống thì sẽ tốt hơn chết đây?
Sinh tử biệt ly, hình như không chỉ xảy ra ở Hồ gia.
Nỗi khổ ở trên đời này, cho tới bây giờ cũng không phải chỉ riêng một người nhận hết.
Từ xưa đến nay, gian nan nhất vẫn là cái chết.
Ý nói trên thế gian này vẫn còn có người quyến luyến.
Từ xưa đến nay, vì chống lại sợ hãi “cái chết”, sinh linh trên thế gian đã phát triển rất nhiều cách thức.
Thí dụ như cắt đứt tình cảm diệt đi bản tánh, trực tiếp trừ tận gốc sợ hãi.
Thí dụ như lúc “còn sống” đã “phát triển” sự việc sau khi chết.
Cho dù là bản chất cách thức như thế nào, vẫn phải nhìn vào biểu hiện.
Có một số người còn nói, chết không phải là chuyện đáng sợ nhất.
…
Đây là một tòa cung điện hùng vĩ mênh mông rộng rãi, thúy điêu ngọc khắc, cột đèn hình trụ sáng sủa kéo dài.
Bảo cầu làm trời trăng, minh châu làm sao trời.
Đây là một tòa địa cung.
Miệng thông gió được che giấu tài tình, nếu như không có sơ đồ kết cấu của địa cung thì rất khó phát hiện ra được.
Đại điện trống trãi.
Lúc này ở trên long ỷ to lớn có một nam tử khí chất xa cách, mặt mày không một chút cảm xúc đang ngồi.
Hình như hắn ta đã ngồi ở chỗ kia rất lâu rồi, lại giống như vĩnh viễn cứ ngồi như vậy.
Lúc hắn ta từng sinh hoạt ở thành Phong Lâm có một cái tên, gọi là Vương Trường Cát.
…
Lại nói đến bên ngoài hầm mỏ Hồ thị, sau trận chiến giữa Khương Vọng và Trư Cốt Diện Giả.
Lúc Trư Cốt Diện Giả chiến đấu kịch liệt đã bóp chặt lấy Cốt Tiếu, sau đó nuốt thẳng vào bụng.
Trong trắc diện địa cung cách xa đó ngàn dặm.
“Trư Diện! Trư Diện?”
Nữ nhân đeo mặt nạ Thố Cốt liên tục hô vài tiếng, lại không nhận được hồi đáp.
“Hỏng rồi.”
Ả ta vội vội vàng vàng chạy ra bên ngoài.
Cũng không phải ả ta không đủ nhanh nhẹn.
Chỉ là tòa địa cung này cấm tất cả thuật pháp, tốc độ như vậy đã là cực hạn.
Chạy đến một thiên điện khác, Trương Lâm Xuyên đeo mặt nạ Bạch Cốt đang chơi cờ với một người.
Ngồi đối diện hắn ta lại là Nhị trưởng lão trước kia của Bạch Cốt Đạo, hiện giờ đã là trưởng lão duy nhất - Lục Diễm trời sinh có được Minh Nhãn.
Bạch Cốt Đạo ẩn nấp mấy trăm năm, thực lực bành trướng được nhất thời, nhưng hiện giờ đã nhân tài điêu tàn.