Chương 365: “Ăn thịt người, đáng chết.”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trúc Bích Quỳnh chỉ nhìn thoáng qua cái đầu của Hồ Thiếu Mạnh, sau đó thì không quan tâm đến nữa.
Đầu người lăn mấy vòng trên mặt đất, hướng dừng lại chính là ngoài cửa lớn.
Nàng ta bắt lấy cái hầu bao, cẩn thận mà vuốt ve.
“Đây là do tỷ tỷ của ta thêu.” Nàng ta lẩm bẩm nói: “Ta cũng có một cái.”
“Tìm được trên người Hồ Thiếu Mạnh, hầu bao chỉ có Đạo Nguyên thạch, ta cầm đi.”
Trúc Bích Quỳnh ừ một tiếng.
Đối với chuyện Hồ Thiếu Mạnh giữ lại di vật của Trúc Tố Dao, nàng ta cảm thấy thật khó hiểu.
Đúng lúc này, ba con chó mà hầm mỏ nuôi bỗng nhiên chạy ào ra tới.
Hai đen một vàng, con vàng chạy ở đằng trước.
Đại khái là ngửi được mùi tanh, chúng nó vây vòng quanh đầu của Hồ Thiếu Mạnh mà ngửi.
Thân thể Khương Vọng khẽ động, lập tức đã đứng bên cái đầu, dùng vỏ kiếm xua đuổi chúng nó.
Con chó vàng chạy nhanh như chớp, hai con chó đen lại không sợ, ngược lại nhìn chằm chằm vào hắn, phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp.
“Trước kia lão nhân trên trấn Phượng Khê có nói, chó ăn thịt người thì sẽ nhập ma. Cho nên cho dù hận đến mức nào cũng đừng để chó ăn người.” Khương Vọng giải thích.
“Trấn Phượng Khê?” Trúc Tố Dao nhắc lại một câu, nói: “Chỉ sợ đã trễ, chúng nó đã ăn qua.”
Nàng ta nhìn Khương Vọng nói: “Ngón tay mà ngươi chém xuống, còn có mảnh vụn thân thể tên béo kia...”
Đúng lúc này, Tiểu Tiểu đã chạy ra đón.
Khương Vọng nhíu mày nhìn nàng ta: “Ta bảo ngươi giải quyết tốt hậu quả, cả thi thể mà ngươi cũng không xử lý?”
“Ngươi đừng trách nàng, là ta bảo nàng đừng chôn. Ta cảm thấy bọn chúng không xứng xuống mồ, cho chó ăn thì thích hợp hơn.” Trúc Tố Dao cướp lời.
Tiểu Tiểu cúi đầu, lúng ta lúng túng khôn xiết.
Một ánh sắc lẹm bỗng lóe qua, hai con chó đen còn đang gầm nhẹ đã phơi thây giữa đất.
Khương Vọng giết chết hai con chó đen, lại đứng xa xa nói với Hướng Tiền ở hầm mỏ: “Giết luôn con chó vàng kia.”
Con chó vàng đã chạy vào hầm mỏ, đang vui vẻ vây quanh người.
Hướng Tiền không nói hai lời, một chưởng đã chụp chết nó.
Trước đó có lẽ y còn chần chừ trước mệnh lệnh của Khương Vọng nhưng trải qua những việc hôm nay, đặc biệt là sau khi Khương Vọng đưa ra lời hứa hẹn kia, y lập tức thay đổi thái độ, Khương Vọng bảo y đi hướng Đông, y sẽ không đi hướng Tây.
Hồ Lão Căn đứng xa xa nhìn thấy, nhịn không được than lên một tiếng: “Nuôi lâu như vậy, canh viện được lắm đó lão gia!”
Khương Vọng cũng không để ý tới.
Nhưng Trúc Bích Quỳnh lại nói: “Ngươi rất tin mấy chuyện này.”
“Ăn thịt người, đáng chết.”
Khương Vọng nói: “Bất kể là người hay chó.”
…
Phụ tử Hồ thị mất mạng, chuyện ở hầm mỏ Hồ thị cũng coi như hạ màn.
Tra ra chân tướng, độc thủ đã lần lượt phải đền tội, lại có bồi thường của Tịch gia, gia sản của Hồ gia cùng với phần bổi thường của của năm tiểu gia tộc Gia Thành kia...
Bất kể là chân tướng hay ích lợi, mặt trong hay mặt ngoài, tất cả đều đã đầy đủ.
Lần này sự kiện mạch khoáng Thiên Thanh Thạch khô cạn xem như cũng thành công trọn vẹn, cho dù là ai cũng không tìm ra được khuyết điểm.
Cũng đã tạo ra nền tảng để sau này hắn tiếp nhận và sửa sang lại tất cả chuyện làm ăn của Trọng Huyền gia ở Dương Quốc.
Khương Vọng cũng đã thành lập uy tín ở hầm mỏ Hồ thị.
Người uy tín, một chữ uy, một chữ tín.
Giết Trư Cốt Diện Giả là lập uy.
Thả Tô Tú Hành, đuổi giết Hồ Thiếu Mạnh là lập tín.
Trải qua trận chiến này, không ai trong hầm mỏ Hồ thị sẽ tiếp tục hoài nghi lời nói của Khương Vọng.
Những thợ mỏ và võ giả trong hầm mỏ thì tất nhiên không cần phải nói, Trương Hải cũng đã nhiều lần biểu đạt trung thành.
Hắn an bài cho hầm mỏ hoạt động trở lại, kiểm kê sửa sang lại tài nguyên có liên quan, sau đó liên hệ với Trọng Huyền Thắng, bảo hắn ta phái người tới tiếp nhận...
Mục tiêu của hắn là thống nhất kết hợp toàn bộ chuyện làm ăn của Trọng Huyền gia ở Dương Quốc lại, biến nơi này thành căn cơ của Trọng Huyền Thắng, mà hầm mỏ Hồ thị chính là bước đi cơ bản mà hắn đã đạt được.
Sau khi hoàn thành tất cả sự vụ, Khương Vọng trở lại trong phòng, lúc này mới có thời gian dọn dẹp thu hoạch của bản nhân hắn.
Trong những bồi thường của năm tiểu gia tộc kia, trừ công pháp hiếm lạ ra thì Khương Vọng giao hết toàn bộ những tài nguyên khác cho Trọng Huyền Thắng.
Bao gồm cả tài sản của Hồ gia, bồi thường của Tịch gia, Khương Vọng không lấy một xu nào cả.
Đương nhiên Trọng Huyền Thắng bóc lột được bao nhiêu thứ từ đó, lại chia bao nhiêu cho gia tộc, đây là chuyện của bản thân Trọng Huyền Thắng.
Thu hoạch của bản thân hắn, tổng cộng có thạch linh Thanh Thiên Vân Dương của Thiên Thanh Vân Thạch, bốn trăm năm mươi viên Đạo Nguyên thạch, một môn Bảo Quang Quyết, một cái bảo kính tăng cường ảo thuật đến cực đại.
Mà trong đó, hắn tính toán phân một nửa Thanh Thiên Vân Dương cho Trọng Huyền Thắng, bởi vì tuy rằng hắn tự tay đoạt lại nó từ trong tay người khác, nhưng dù sao cũng là xuất hiện từ mạch khoáng của Trọng Huyền gia.
Thanh Thiên Vân Dương thì trực tiếp tiêu hóa hấp thu là được, có thể tăng cường sự khống chế của người hấp thu đối với nguyên khí hệ Mộc lên cực đại, gia tăng thiên phú liên quan đến hệ Mộc. Cho dù chỉ có một nửa, cũng không thể khinh thường.
Có thể nói, nó có tác dụng giúp cho Thanh Long Thiên trong Tứ Linh Luyện Thể Quyết tiến cấp.
Nhưng vì tránh cho ngũ khí mất cân bằng quá lớn, Khương Vọng chuẩn bị tu hành viên mãn Bạch Hổ thiên, sau khi Tứ Linh giao hòa rồi mới dùng.
Tác dụng của Bảo Quang Quyết ở chỗ người thi thuật có tỷ lệ nhìn thấy được “Bảo quang” nhất định, độ mạnh yếu của bảo quang thì tùy thuộc vào mức độ quý giá của bảo vật đó.
Bảo kính kia của Hồ Thiếu Mạnh tên là “Hồng Trang”, Khương Vọng nghiên cứu xong mới phát hiện bản thân nó cũng có chứa ảo thuật giúp chế tạo ảo giác, đây cũng là nguyên nhân khiến Hồ Thiếu Mạnh xuất quỷ nhập thần.
Tuy rằng ảo giác cũng không có sức chiến đấu, nhưng chỉ với trình độ lấy giả đổi thật mà nói thì nó có giá trị xa xỉ.
Càng đừng nói đến “Hồng Trang” còn có một thế giới trong gương có tác dụng ẩn thân.
Chẳng qua người bước vào thế giới trong gương thì bản thân tấm gương sẽ mất đi phòng hộ. Trước khi hoàn toàn tế luyện, Khương Vọng không tính tự mình đi vào thăm dò.
Tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh, sau khi trao đổi với Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng lập tức đẩy cửa đi ra.