Chương 366: “Nhi tử biết sai!”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Không có gì đáng bất ngờ là Tiểu Tiểu đã đứng ở ngoài cửa, nhìn dáng vẻ thì đã ở đó khá lâu.
“Lão gia, nô không dám lừa ngài. Chuyện lấy Hồ Thiếu Mạnh và huyết nhục của con quái vật kia cho chó ăn là do nô tự mình làm chủ, Trúc cô nương chỉ giúp ta che giấu. Bọn họ là kẻ thù của ngài, ta nghe nói bị súc sinh ăn thì sẽ vĩnh không được siêu sinh. Ta không muốn kiếp sau bọn họ có cơ hội tìm ngài báo thù.”
Nàng ta cúi đầu, chậm rãi đợi phán quyết.
Khương Vọng không bất ngờ chút nào.
Trúc Bích Quỳnh là loại người lớn lên trong nhà ấm, rất khó sinh ra ý tưởng tàn khốc như vậy.
Lúc ấy hắn không vạch trần là vì cho Tiểu Tiểu một cơ hội. Nếu bản thân nàng ta không biết nắm bắt thì cơ hội này sẽ không còn.
Ở thế giới tàn khốc này, điểm mấu chốt của con người trở nên thấp xưa nay chưa từng có, có người vì vinh dự mà chết, có người vì tiền tài mà uốn gối.
Điều khiến Khương Vọng cảnh giác không phải là điểm mấu chốt của Tiểu Tiểu, mà là sự giấu giếm của nàng ta.
“Lại có lần sau thì đừng kêu ta là lão gia nữa.” Khương Vọng nói xong thì đi ra ngoài.
“Sẽ không có lần sau.” Tiểu Tiểu đứng yên phía sau hắn, cắn chặt môi dưới.
...
Tịch Tử Sở không kiếm chác được gì từ hầm mỏ Hồ thị, y mang theo sĩ tốt chán nản trở về thành, cũng không buồn đánh bóng hình tượng nữa.
Y âm thầm vào trong nhà.
Một gia lão Đằng Long Cảnh đã chết, đối với Tịch gia chỉ có bốn người có chiến lực Đằng Long Cảnh mà nói thì tuyệt đối là vấn đề cực kỳ quan trọng.
Nhưng so với kết cục của Hồ gia thì có vẻ cũng không phải quá khó có thể chấp nhận.
Trong phủ Thành chủ đề phòng nghiêm ngặt, không khí có vẻ cực kỳ khẩn trương.
Đã đắc tội Trọng Huyền gia thì cho dù đã có bồi thường, bề ngoài có vẻ mâu thuẫn đã được hòa hoãn, nhưng làm bên thế yếu, họ có phản ứng như vậy cũng không lạ thường gì.
Tịch Tử Sở nghĩ như vậy, y đi đến bên ngoài thư phòng của phụ thân.
Binh giáp canh giữ ngoài cửa không dám cản lại, để mặc cho y gõ vang cánh cửa.
“Tiến vào.” Qua một hồi lâu, trong phòng mới truyền đến tiếng đáp lại.
Tịch Tử Sở đẩy cửa bước vào, đầu tiên là nhìn thấy Liễu sư gia ngồi đưa lưng về phía y, phụ thân Tịch Mộ Nam thì ngồi sau cái bàn, sắc mặt hơi trầm xuống.
Chung quanh có Chính, Phó thống lĩnh của Thành Vệ Quân, Chính, Phó uý quan chủ quản trị an, cùng với trưởng lão thực quyền của Tịch gia đang ngồi rải rác khắp nơi... Nhìn thấy Tịch Tử Sở thì sôi nổi hành lễ.
Nhìn dáng vẻ thì biết bọn họ đang thương lượng chuyện gì đó rất quan trọng.
Mà Tịch Tử Sở lại hoàn toàn không biết chuyện này.
Y không khỏi có chút bất an.
“Phụ thân, làm sao vậy?” Y hỏi.
Tịch Mộ Nam nhìn y một cái, vẫy vẫy tay: “Cứ đi xuống làm việc dựa theo lời ta nói vừa rồi đi.”
“Học sinh cáo lui.” Liễu sư gia lập tức đứng dậy, chắp tay hành lễ, đi đầu ra ngoài.
Ông ta xuất thân từ Nho môn, lại không muốn giữ chức, thường tự xưng là học sinh ở trước mặt thành chủ Tịch Mộ Nam, nhằm tỏ lòng tôn trọng.
Đối với Tịch Tử Sở, ông ta chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cũng coi như hành lễ gặp mặt.
Bất kể trong lòng thế nào, nhưng ít nhất ở mặt ngoài, Tịch Tử Sở cũng không dám chậm trễ. Y nghiêm túc hồi lễ, lại lần lượt chắp tay với những người đang nối đuôi nhau đi ra còn lại.
Sau khi người cuối cùng rời đi, cửa phòng bị đóng lại.
Tịch Tử Sở nhìn sắc mặt khó hiểu của phụ thân, nhịn không được lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, phụ thân?”
Tịch Mộ Nam lẩn tránh mà không nói: “Nói chuyện của con.”
“Con thua, thua thật triệt để. Không thu hoạch được gì ở hầm mỏ. Bảo vật mà Hồ Thiếu Mạnh trù tính là thạch linh của Thiên Thanh Vân Thạch, Thanh Thiên Vân Dương hiện hóa thì bị Khương Vọng giành đi rồi.”
Tịch Tử Sở cũng không trốn tránh trách nhiệm mà trực tiếp thừa nhận: “Lần này gia tộc tổn thất rất lớn, toàn bộ trách nhiệm thuộc về con.”
Tịch Mộ Nam lẳng lặng mà nhìn y trong chốc lát, nhìn nhi tử duy nhất này của mình.
Thời trẻ ông ta còn có hai nhi tử khác, nhưng một đứa chết non, một đứa bị kẻ thù làm hại.
Đối với nhi tử cuối cùng được gửi gắm tất cả trông mong, ông ta cũng không quá mức cưng chiều, ngược lại quản giáo cực nghiêm.
Loại “Quản giáo” này không liên quan đến ngôn hành đạo đức, mà chủ yếu là quyền mưu cơ biến, tu hành chiến đấu, đạo lý đối nhân xử thế.
Theo cái nhìn của ông ta, phong lưu không phải chuyện xấu, có thể khai chi tán diệp vì Tịch gia, làm con cháu Tịch gia sum xuê mới là lẽ phải.
Kiêu ngạo càng không phải vấn đề, vấn đề ở chỗ phải có bản lĩnh tương xứng để kiêu ngạo.
“Gia lão Hồ thị đã chết ở hầm mỏ, cho dù là ta cũng phải gọi ông ấy một tiếng tộc thúc.” Tịch Mộ Nam nói: “Vốn dĩ ông ấy có thể ở nhà hưởng phúc, đã là thời điểm an hưởng lúc tuổi già. Đáng lý ra ông ấy nên chết già trên chiếc giường ấm áp, mà không phải bị người ta giết chết ở khu vực khai thác mỏ lạnh lẽo như băng.”
“Ông ấy đã là người có chiến lực Đằng Long Cảnh duy nhất có thể điều động vào lúc này của Tịch gia. Ta mời ông ấy ra để giúp con, ông ấy cũng bằng lòng. Bởi vì con là con cháu của Tịch gia, là tương lai của Tịch gia. Bởi vì ông ấy là thúc gia của con!”
Tịch Mộ Nam ấn trán: “Nhưng mà ta, thậm chí còn không thể nhìn thấy thi thể của ông ấy trở về.”
“Nhi tử biết sai!”
Tịch Mộ Nam vừa nói xong thì Tịch Tử Sở lập tức cúi cái đầu luôn ngẩng cao xuống.
“Sợ con ngoài miệng biết, trong lòng không biết.”
“Trong lòng nhi tử hiểu rõ.”
“Đó là thúc gia của con, cho dù hai người không có tiếp xúc gì, không có cảm tình gì thì con cũng không nên biểu hiện lạnh nhạt như vậy!”
“Đó là vì đứng trước mặt phụ thân, nhi tử cho rằng, không cần che giấu.”
“Cả ở trước mặt phụ thân mà con còn lười che giấu, ta còn có thể trông cậy vào con thật sự dụng tâm giấu đi trước mặt người khác sao?”
Tịch Tử Sở há miệng thở dốc, không nói gì.
“Con!” Tịch Mộ Nam duỗi tay chỉ vào Tịch Tử Sở, hận sắt không thành thép mà nói: “Chẳng những khinh thường Khương Vọng, còn xem thường Hồ Thiếu Mạnh. Con cho rằng con áp chế hắn lâu như vậy, thật sự hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mình, mà không phải gia thế của Tịch gia?”