Chương 367: Bỏ ta mà đi
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Nếu đôi mắt con chỉ có thể nhìn thấy ba thước trước người, vậy còn không bằng không nhìn. Nếu lỗ tai con chỉ có thể nghe được những điều trong bức tường, vậy chi bằng không nghe. Nhìn, nghe, hỏi, sờ học được ở Đông Vương Cốc lại biến con thành người mù kẻ điếc ngốc tử, chỉ tin tưởng chút kiến thức hạn hẹp mà con hiểu biết mà thôi!”
Những lời này thật sự quá nặng.
Tịch Tử Sở chưa từng nghe qua, cũng thật khó chấp nhận.
“Phụ thân!” Y nhịn không được mà nói: “Con đã yêu cầu Liễu sư gia và gia lão cùng đi đến hầm mỏ, lại mượn xuất thân từ thành Lâm Phong của Khương Vọng để dẫn đường Trư Cốt Diện Giả đi trước. Đủ mọi chuyện như thế còn chưa đủ coi trọng Khương Vọng hay sao? Chung quy thì mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Vận may không nằm ở con thì con có thể làm sao? Huống chi, cuối cùng chỉ có gia lão đi, chẳng lẽ là vấn đề của một mình con sao?”
“Tịch gia tính cả ta và con thì có tổng cộng bốn chiến lực Đằng Long Cảnh. Ta và Liễu sư gia thì không cách nào hành động, bên ngoài có ác hổ, bên trong có họa lớn. Quận trưởng như hổ rình mồi Tịch gia ta đã lâu, chỉ vì e ngại trước tình thế nên không thể ra tay. Con và thúc gia của con có chiến lực Đằng Long Cảnh có thể dùng, theo như lời của con thì còn có một Diện Giả Bạch Cốt Đạo bị con họa thủy đông dẫn. Nhưng lúc chuyện xảy ra, con ở nơi nào? Con bị ảo giác của Hồ Thiếu Mạnh lừa ở trong thành, giống một con rối gỗ bị giật dây!”
“Con không rõ, cái gì mà ác hổ, cái gì mà nội hoạn? Quận trưởng Nhật Chiếu đã dần dần già yếu, tính là ác hổ cái gì? Trong vòng năm năm, con nhất định sẽ đột phá Nội Phủ. Chờ con đạt thành Nội Phủ Cảnh thì chính là thời điểm để người mưu cầu vị trí quận trưởng. Còn về phần nội hoạn, toàn bộ thành vực Gia Thành này có một người thì tính một người, ai có thể tránh được?”
Tịch Tử Sở cũng rất oan uổng, càng nói càng tức giận: “Nói một câu bất kính là, nếu không phải phụ thân quá mức cẩn thận, cứ dựa theo ý tưởng ban đầu của con, toàn bộ bốn người chúng ta xuất động, trực tiếp lấy lực áp chế thì sao Thiên Thanh Vân Dương có thể bị giành mất? Có bảo vật kia, thậm chí không cần năm năm thì con đã đột phá Nội Phủ! Cái nào nặng cái nào nhẹ, chẳng lẽ người không có suy tính sao? Vậy mà còn oán trách nhi tử!”
Tịch Mộ Nam trầm mặc.
Ông ta trầm mặc mà nhìn Tịch Tử Sở, qua một khoảng thời gian rất dài, ông ta mới nói: “Con làm ta thực thất vọng.”
“Đi ra ngoài.” Ông ta nói.
“Phụ thân...”
“Cút đi!”
Thậm chí ông ta còn thất thố mà rít gào lên.
...
Rời khỏi chỗ ở, nơi đầu tiên là Khương Vọng đến là tiểu viện mà Trương Hải đang ở.
Làm tu sĩ siêu phàm đầu tiên chính thức quy phục hắn, tuy rằng chỉ có tu vi Du Mạch Cảnh, nhưng Khương Vọng vẫn cần biểu hiện ra thân cận nhất định.
Huống chi đây còn là một tu sĩ say mê luyện đan, mặc dù không đâu vào đâu, nhưng luyện chế một ít đan dược chữa thương cũng coi như có chút giá trị.
Nói chuyện với Trương Hải xong, sau đó được hắn ta ân cần tiễn đi, Khương Vọng chuyển hướng đi đến chỗ ở trước kia.
So với Khương Vọng thì Trương Hải say mê luyện đan và Hướng Tiền mơ màng hồ đồ càng cần thị nữ nhiều hơn.
Trên thực tế, nếu hai tên củi mục này không phải tu sĩ siêu phàm, Khương Vọng thực hoài nghi bọn họ có thể dựa vào bản thân để sống sót hay không?
Đi vào một cái sân miễn cưỡng còn tính sạch sẽ, như vậy đã coi như không tồi, có một chủ nhân lười nhác thế này thì thị nữ cũng không cần mẫn đến đâu.
Hôm nay khó có khi Hướng Tiền lại không mơ mơ màng màng, trên người cũng không có mùi rượu.
Nhìn dáng vẻ, có là đã chuẩn bị sẵn, chờ Khương Vọng đến.
Y bảo thị nữ lui ra.
“Nói chuyện một chút đi.” Khương Vọng nói thẳng: “Ngươi có tính toán gì không.”
“Ngài đuổi ta thì ta đi. Ngài không đuổi thì ta tiếp tục ở.” Tuy Hướng Tiền không mơ mơ màng màng, nhưng giọng điệu vẫn chán chường như vậy: “Nằm ở đâu mà không phải nằm.”
“Thực lực của ngươi không yếu, có suy xét đến việc làm trợ thủ cho ta không?”
“Ta đang làm trợ thủ cho ngài đây.”
Hàm ý của y thực rõ ràng, những chuyện đơn giản như canh phòng hầm mỏ, hộ tống thợ mỏ trở về trấn Thanh Dương thì được, còn làm chuyện khác thì không.
Nếu là trước khi chiến đấu với Trư Cốt Diện Giả, Hướng Tiền đi hay ở thì Khương Vọng cũng không để ý.
Nhưng sau khi nhận ra Hướng Tiền che giấu thực lực, giá trị của y lập tức tăng lên, y đáng để Khương Vọng dùng một chút sức lực để giữ lại.
Chuyện trên đời đơn giản như vậy đó.
Khương Vọng một mình một kiếm tới Dương Quốc, không mang theo một binh một tốt.
Chuyện làm ăn ở Dương Quốc là do Trọng Huyền Thắng tranh thủ mà có được, nếu hắn ta khống chế không được thì sẽ nhanh chóng bị phe của Trọng Huyền Tuân đoạt lại.
Dương Quốc nhỏ đến mức nào thì cũng là một quốc gia. Một căn cơ lớn như vậy, các loại tài nguyên rải rác khắp nơi, Khương Vọng không có khả năng dựa vào một mình mình để chỉnh đốn hết được.
Hắn cần người, cần rất nhiều người có thể sử dụng.
Cho nên hắn tiếp nhận sự quy phục của Trương Hải, bồi dưỡng Tiểu Tiểu, bao gồm cả Hướng Tiền hiện giờ đang cố gắng thuyết phục, đều là xuất phát từ nguyên nhân này.
Huống chi Hướng Tiền có thực lực vượt xa Trương Hải.
“Ta sẽ không miễn cưỡng ngươi. Đi hay ở thì tùy ý, quyền quyết định là ở chính ngươi.” Khương Vọng nhớ lại phong cách thủ đoạn trước kia của phụ thân khi quản lý chuyện làm ăn, trước thì bình ổn sau thì dùng giọng điệu mê hoặc, cố gắng đánh mất cảnh giác của đối phương.
“Ta thấy được thực lực của ngươi, ta cho rằng ngươi có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa, cũng hy vọng ngươi có thể phát huy hết. Đương nhiên, ta cũng sẽ đưa ra thù lao tương ứng. Chỉ cần ngươi nguyện ý giúp ta làm việc, chuyện gì cũng có thể bàn lại. Yết giá rõ ràng, tuyệt đối không để ngươi bị thiệt.”
“Ta không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà ngươi lại lựa chọn trạng thái sinh hoạt như bây giờ. Mà trừ phi chính ngươi bằng lòng nói ra những chuyện này, nếu không ta cũng sẽ không hỏi.”
“Ta muốn nói với ngươi là...”