Chương 368: “Nhặt được bảo bối.”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng nghiêm túc nói: “Nếu ngươi có thù oán, ta sẽ không giúp ngươi báo thù. Nếu ngươi muốn an lòng không vướng bận, ta không thể làm ngươi không lo nghĩ. Nếu ngươi có phiền não, ta không thể phụ trách giúp ngươi vô ưu. Nhưng đi theo ta làm việc, ngươi sẽ có cơ hội làm những gì ngươi muốn, sẽ có một ngày, ngươi có thể dựa vào chính bản thân mình để hoàn thành những chuyện đó.”
“Ta thừa nhận ngài rất mạnh, ngài rất có thiên phú.” Hướng Tiền khẽ khép mí mắt lại: “Nhưng ngài cũng chỉ có tu vi Thông Thiên Cảnh… Ngài biết thế giới này bao lớn, người mạnh mạnh đến mức nào hay không?”
“Thôi bỏ đi.” Giọng điệu của y cũng không mang ý trào phúng, chỉ nói: “Thôi bỏ đi, không có cách nào. Ta lớn hơn ngài đến mấy chục tuổi, những thứ ta đã mất không chỉ có năm tháng. Người vô vọng cũng không chỉ có ngài và ta.”
Nhưng tư thế, biểu cảm, giọng điệu, tâm ý của Khương Vọng không có chút dao động nào.
“Ta chiến thắng bước ra từ bí cảnh Thiên Phủ, với ta mà nói, thần thông Nội Phủ là vật trong lòng bàn tay. Phía trước Đằng Long Cảnh nhất định sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mục đích cuối cùng của ta tuyệt đối không ở Nội Phủ.”
Khương Vọng nói: “Bởi vì kẻ thù của ta không ở nơi đó.”
Tương lai của hắn rất xa, mục tiêu của hắn cũng rất xa.
Hướng Tiền nhìn thiếu niên trước mắt, y không có men say, nhưng bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Dáng vẻ tuổi trẻ này...
Quá quen thuộc.
Từng vì say rượu quật danh mã, e sợ đa tình làm lỡ đời mỹ nhân, thiếu niên như vậy...
Không biết bắt đầu từ khi nào.
Hướng Tiền tuổi trẻ còn sống, nhưng “Tuổi trẻ” của Hướng Tiền lại chết rồi.
Hướng Tiền vốn tưởng rằng y đã tiếp nhận tất cả rồi, nhưng y không thể không thừa nhận, giờ khắc này trong lòng y thật uể oải.
Cuối cùng y nói: “Ta không phải một người tuyệt vọng, nhưng đây thật sự là một thế giới vô vọng.”
“Ta nguyện ý ở lại, coi như chờ xem chừng nào ngài mới nhận ra được chuyện này.”
“Nhưng ra sức bao nhiêu, ra sức như thế nào thì bản thân ta quyết định. Điều duy nhất ta có thể bảo đảm với ngài là, sức lực mà ta bỏ ra, ít nhất sẽ không ít hơn Trương Hải. Ngài cũng chỉ cần trả cho ta thù lao bằng với hắn là được.”
Khương Vọng cười.
Người không dễ hứa hẹn thì lời hứa thường càng có tác dụng.
“Thành giao!”
“Đã quên thông cho ngài biết.” Trước khi Khương Vọng rời đi, Hướng Tiền lười biếng mà bổ sung một câu.
“Ta là tu giả đi theo thuật Phi Kiếm.”
Thuật Phi Kiếm thuần túy là giao tánh mạng cho một thanh kiếm.
Kiếm còn người còn, kiếm gãy thì người chết.
Đây là một con đường tu hành cổ xưa đã rất ít nhìn thấy, sát lực của nó cực kỳ kinh người. Nhưng bởi vì con đường nhấp nhô, khó cầu được đại đạo, nên nó dần dần mai một trong thế giới siêu phàm.
Thuật Phi Kiếm xuống dốc, không có nghĩa là nó không cường đại.
Trên thực tế, thế giới tu hành trăm nhà đua tiếng, phát triển tới bây giờ thì mỗi một ngày đều có phương pháp tu hành mới ra đời hoặc được cách tân.
Bản thân lịch sử chính là một quá trình đào thải to lớn.
Thuật Phi Kiếm thuần túy quá mức cực đoan, nhưng nó chưa bao giờ bị thế giới tu hành thật sự từ bỏ.
Tỷ như thuật Đạo Kiếm trong Đạo môn chính là lấy thuật Phi Kiếm làm cơ sở để phát triển lên.
Nó giữ lại đại bộ phận sát lực của thuật Phi Kiếm, đồng thời lại bỏ thêm vào sự rộng rãi đa biến của đạo thuật, làm giảm bớt sự ảnh hưởng của “Khí” đối với “Mệnh”.
Nhưng mà, ngay đến tận bây giờ, cho dù đã có càng nhiều lựa chọn tu hành càng được đề cử tán thành, nhưng thuật Phi Kiếm thuần túy vẫn có người giữ gìn.
Tựa như con đường tu hành trùng mạch khí huyết của binh gia cổ xưa vậy.
Binh tu hiện thế đã áp dụng phổ biến đạo đồ tu hành thông dụng trong thế giới tu hành, chỉ có điều có khác biệt ở ý niệm tu hành và một ít chi tiết. Như vậy thì binh tu càng an toàn, càng có cơ hội trưởng thành. Thay đổi như vậy cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến binh gia trở thành một trong những chủ lưu của hiện thế.
Nhưng mà, vẫn có người thủ vững chiêu số của binh tu cổ xưa, bước lên con đường trùng mạch khí huyết nguy hiểm cùng cực kia, tựa như Đỗ Dã Hổ.
Những người giữ gìn truyền thống kia, ngươi có thể nói bọn họ khư khư giữ cái cũ không chịu thay đổi, cổ hủ bao thủ, cũng có thể nói bọn họ là người thừa kế của thời đại cổ xưa, dùng chút sức lực yếu ớt của mình để kéo dài ánh hào quang của thời đại có lẽ đã biến mất kia.
Bản thân bọn họ sẽ không để ý.
Bởi vì trong ngàn vạn con đường, bọn họ chỉ lựa chọn con đường mà mình muốn đi, không hơn.
“Nhặt được bảo bối.”
Khương Vọng nghĩ thầm.
Một người tu hành thuật Phi Kiếm thuần túy, bất kể tương lai như thế nào, chỉ tính đến hiện tại thì sát lực mà người này có khả năng bộc phát ra đã vượt xa Trương Hải.
Nhân tài như vậy nếu thiệt tình góp sức thì thật sự vượt qua giá trị vốn có.
...
Trong những nữ nhân mà xưa nay Khương Vọng quen biết, Diệp Thanh Vũ và Trúc Bích Quỳnh là hai người được bảo vệ tốt nhất.
Các nàng chưa từng trải qua mưa gió thế gian, cũng rất mờ mịt với sự hiểm ác của nhân thế.
Điểm khác nhau chính là, phụ thân của Diệp Thanh Vũ cường đại hơn tỷ tỷ của Trúc Bích Quỳnh quá nhiều.
Cho nên lão có thể xem toàn bộ Vân Quốc thậm chí khu vực chung quanh Vân Quốc như hậu hoa viên, để nữ nhi nhà mình tùy ý dạo chơi, chỉ ném cho nàng một ít bảo vật giữ mệnh. Không có kẻ nào đui mù dám làm bị thương nữ nhi của lão, mà người mắt sáng càng không dám đắc tội lão.
Cho nên ánh mắt của Diệp Thanh Vũ càng cao, tầm nhìn càng rộng, làm việc càng sảng khoái, khuyết điểm duy nhất chính là ít kinh nghiệm chiến đấu sinh tử. Nhưng điều này cũng không phải là vấn đề đối với Các chủ Lăng Tiêu Các. Lão muốn định chế về rèn luyện liên quan dành riêng cho nàng cũng không phải là chuyện gì khó.
Nhìn từ thư từ qua lại trước đó với Diệp Thanh Vũ, hẳn Các chủ Lăng Tiêu Các đang giải quyết việc này.
Mà Trúc Tố Dao dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể che chở một mảnh đất nhỏ bé, chỉ khiến cho muội muội trở nên ít thấy thói đời. Dẫn tới có vài chuyện Trúc Bích Quỳnh đơn thuần như một tờ giấy trắng.
May mà có Điếu Hải Lâu làm chỗ dựa vào, giúp Trúc Bích Quỳnh có thể trưởng thành tới bây giờ.