Chương 369: Giao tánh mạng cho một thanh kiếm
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng tông môn không phải đi làm từ thiện, cạnh tranh trong tông môn cũng rất kịch liệt. Bản thân Trúc Bích Quỳnh cũng là một tu sĩ siêu phàm, cái nàng ta yêu cầu cũng không phải sinh hoạt trợ giúp giống như từ thiện.
Khương Vọng có thể nghĩ ra, sau khi Trúc Tố Dao gặp trở ngại ở Thiên Địa Môn, sở dĩ tính tình thay đổi lớn, một phương diện là vì Hồ Thiếu Mạnh phụ tình bạc hạnh, phương diện khác chưa chắc không phải càng ngày càng lực bất tòng tâm trước chuyện che chở cho muội muội, nàng ta cảm thấy tuyệt vọng đối với tương lai, đủ mọi chuyện đã dẫn đến hành trình bước đến bí cảnh Thiên Phủ.
Sau khi Trúc Tố Dao chết, lấy tính cách đơn thuần của Trúc Bích Quỳnh, chắc hẳn cuộc sống của nàng ta trong Điếu Hải Lâu cũng không tốt được.
Loại bảo hộ này rất khó nhận xét là đúng hay sai, ít nhất đối với Khương Vọng mà nói, nếu có khả năng, hắn cũng sẽ lựa chọn để cả đời Khương An An cũng không nhìn thấy được sự hắc ám của thế gian.
Nhưng hắn không làm được.
Trúc Bích Quỳnh xách theo một cái bọc chuẩn bị đi, lúc nàng ta chuồn ra tông môn thì vốn dĩ cũng cô độc một mình, không mang cái gì theo.
Nhưng ở chung lâu với Tiểu Tiểu, nàng ta dần dần tích lũy một vài vật nho nhỏ, như là túi thêu, dây cột tóc, Tiểu Tiểu còn khâu vá một bộ áo khoác màu xanh lục cho nàng ta, bởi vì nghe nói Trúc Bích Quỳnh ở ngay bờ biển, Tiểu Tiểu cảm thấy ở gần nhiều cột nước như vậy thì chắc lạnh lắm.
“Thật ra bờ biển rất nóng.” Khương Vọng nói.
Hắn có chút đau đầu, Độc Cô Tiểu lớn như vậy chưa chắc được một lần ra khỏi quận, không biết tình huống bờ biển về tình là có thể hiểu được. Nhưng Trúc Bích Quỳnh là như thế nào? Tuy nói người tu hành không sợ nóng lạnh, nhưng trong đám người mặc áo mỏng, một mình nàng ta mặc áo khoác màu xanh lục, chẳng lẽ không cảm thấy quá nổi bật à?
“A.” Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc và ngượng ngùng, tất nhiên nàng ta hoàn toàn tin tưởng lời nói của Khương Vọng.
“Nóng hay lạnh thì có sao đâu.” Trúc Bích Quỳnh không chút quan tâm mà nói: “Đẹp là được!”
Nàng ta yêu chết cái áo khoác màu xanh này, hình thức đẹp, thủ công tinh tế.
Dù là ai cũng không cách nào phủ nhận thiên phú của Tiểu Tiểu ở phương diện may vá.
“Cái này tặng cho ngươi!” Trúc Bích Quỳnh lấy một Phúc Họa Cầu ra, đưa cho Khương Vọng: “Trên người ta chỉ có cái này đáng giá.”
Khương Vọng không nhận: “Tặng cho ta làm gì?”
“Ngươi giúp ta báo thù, ta nợ ngươi một ân tình lớn. Một viên Phúc Họa Cầu đương nhiên không đủ, nhưng về sau ta sẽ nghĩ cách bổ sung thêm.” Nàng ta chớp chớp mắt: “Trúc Bích Quỳnh này nói ra thì sẽ giữ lời.”
Lúc này, chỉ thấy Tiểu Tiểu lén nhìn nàng ta, nói thật nhỏ: “Trúc tỷ tỷ... Tỷ đã nói sẽ dạy ta luyện võ.”
Trúc Bích Quỳnh: “...”
Nhìn ánh mắt vô tội mà khát vọng của Tiểu Tiểu, nàng ta thật sự không thể nói ra một chữ “Không”.
“Hay là... Ta lại ở thêm một tháng?” Nàng ta hỏi.
Khương Vọng vừa lòng mà liếc nhìn Tiểu Tiểu một cái.
Thị nữ này thật sự cực kỳ hiểu chuyện, cũng rất bớt lo.
Chỉ nhìn thấy hắn lại đây thì đã hiểu hắn muốn giữ Trúc Bích Quỳnh lại, lập tức tận dụng mọi khả năng để hỗ trợ thuyết phục.
Tình cảm của Trúc Bích Quỳnh dành cho Tiểu Tiểu là đồng tình, thương tiếc, xem nàng ta như tiểu muội muội. Nhưng cô nương Tiểu Tiểu này không đơn thuần đơn giản như Trúc Bích Quỳnh đã nghĩ.
Ngay từ lần đầu tiên bị phụ mẫu bán đi, Tiểu Tiểu đã không có khả năng là một tiểu hài tử nữa, càng đừng nói sau đó lại trải qua nhiều chuyện như vậy.
Bắt đầu từ lúc đi theo Khương Vọng, nàng ta luôn nỗ lực bày ra giá trị của bản thân vào mọi lúc mọi nơi, nhưng tới bây giờ, nàng ta mới thật sự tìm được phương pháp chính xác.
Còn về chuyện hắn muốn giữ Trúc Bích Quỳnh lại, đương nhiên cũng không phải có ý gì với nàng ta. Chỉ đơn thuần là thiếu người, có thể được thêm phần sức nào thì đỡ phần sức đó. Sở trường về ảo thuật của Trúc Bích Quỳnh rất hữu dụng, có thể ứng phó trong rất nhiều tình huống.
Khương Vọng nói với Trúc Bích Quỳnh: “Phúc Họa Cầu là vật mà tỷ tỷ ngươi để lại cho ngươi, ta không thể lấy. Theo ý ta, ta giết chết Hồ Thiếu Mạnh là hoàn thành hứa hẹn đối với ngươi, giữa chúng ta không thiếu nợ lẫn nhau. Ngươi cũng không cần cảm thấy nợ ta cái gì.”
“Nếu ngươi nhất định muốn làm cái gì mới tâm an... Rất đơn giản, hiện tại ta đang thiếu nhân lực, ngươi ở lại giúp ta làm việc nửa năm. Ta trả thù lao gấp hai lần mức của Trương Hải, Hướng Tiền cho ngươi, nửa năm sau, chúng ta coi như thanh toán xong.”
Nhắc tới tỷ tỷ, Trúc Bích Quỳnh thật sự lại không bỏ được Phúc Họa Cầu trong tay.
Từ trước đến nay, con đường nàng ta đi đều được tỷ tỷ an bài sẵn.
Thật ra nếu hiện tại trở về Điếu Hải Lâu, nàng ta cũng rất mờ mịt.
“Trúc Bích Quỳnh, ngươi phải trưởng thành thôi.”
Nàng thầm nói như vậy trong lòng, sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Vọng, lấy sự bướng bỉnh đặc hữu của một tiểu cô nương mà hứa hẹn: “Được rồi.”
...
Khương Vọng chưa bao giờ là một người bay bổng trên đám mây.
Hắn tin tưởng cày cấy bao nhiêu thì thu hoạch bấy nhiêu.
Hầm mỏ Hồ thị, thậm chí là trấn Thanh Dương là mảnh đất đầu tiên của hắn.
Sau khi diệt sạch côn trùng, đã đến lúc chiêu mộ nông phu.
Hắn thử gieo hạt giống xuống nơi đây, muốn nhìn thử thu hoạch vào mùa thu năm sau.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng một cái đã qua hơn một tháng, đảo mắt đã là cuối tháng năm.
Đã sắp đến thời điểm nóng nhất trong một năm.
Khương Vọng nhìn thoáng qua mặt trời lặn về hướng Tây bên ngoài cửa sổ, chậm rãi thu công, Thiên Địa Môn luôn ẩn nấp đã ngày càng rõ ràng.
Hơn một tháng nay là khoảng thời gian an bình nhất từ sau khi Khương Vọng rời khỏi Trang Quốc.
Cơ bản hắn luôn một lòng nhào vào tu hành.
Đương nhiên cũng không bỏ mặc chuyện “Làm ruộng”.
Thời gian mạch khoáng Thanh Thiên Thạch hoàn toàn khô cạn đã đến gần, nhưng người nào trong nhóm thợ mỏ hầm mỏ Hồ thị cũng tinh khí thần đầy đủ.
Dưới sự an bày của Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng bắt đầu tiếp nhận việc thống nhất chuyện làm ăn của Trọng Huyền gia ở Dương Quốc.
Đa số sự cản trở đến từ nội bộ Trọng Huyền gia đã bị Trọng Huyền Thắng trực tiếp chặt đứt ngay ở Tề Quốc.
Khương Vọng đã xem trấn Thanh Dương như đại bản doanh, tuy rằng đối với Gia Thành mà nói, khó tránh khỏi có hiềm nghi tu hú chiếm tổ.
Nhưng trong sự kiện mạch khoáng khô cạn trước đó, bọn họ không tránh được trách nhiệm, cũng chỉ dám bóp mũi cam chịu. Dù sao ban đầu cũng đã chấp nhận Trọng Huyền gia có quyền kinh doanh tại nơi đây ba mươi năm.