Chương 370: Cờ trắng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đình trưởng đương nhiệm của trấn Thanh Dương là quản sự của khu quặng thô Hồ Lão Căn, tất nhiên là tuân lệnh trung thành với Khương Vọng.
Chỉ cần Khương Vọng còn bằng lòng dùng người trên trấn Thanh Dương làm Đình trưởng thì ít nhất cho thấy hắn cũng tôn trọng quyền cai trị của Tịch gia, Tịch gia sẽ không nói thêm cái gì, coi như phụ tử Hồ Do, Hồ Thiếu Mạnh còn chưa chết, đang cùng bọn họ trong tối ngoài sáng phân cao thấp là được.
Thật ra để dân chúng sống tốt cũng không khó.
Bản thân người thống trị tôn trọng pháp lệnh hợp lý đã định ra, không tham lam khinh thường làm trái pháp luật là được.
Phương pháp giúp dân chúng an cư lạc nghiệp sớm đã được các bậc tiền bối viết thành luật pháp, ghi thành quy tắc, không xuyên tạc, không làm trái lại là được.
Mạch khoáng khô cạn thì đi tìm quặng khác, không có quặng thì còn có tài nguyên sản xuất khác.
Đất mẹ luôn rất rộng lượng, có vô số tài nguyên cung cấp cho sinh linh trên mặt đất. Chỉ cần không quá tham lam, hiểu cái gì là tiết chế thì có thể sinh sôi không ngừng.
Đối với tu sĩ siêu phàm thì càng đơn giản, không bóc lột quá đáng là được.
Lấy cung phụng mà mình nên hưởng thụ, đứng trước thiên tai, làm ra cống hiến siêu phàm của mình.
Những điều này không phải việc khó đối với Khương Vọng.
Lấy nền tảng như thế này, Khương Vọng cũng không làm gì ở trấn Thanh Dương, nhưng chỉ hơn một tháng ngắn ngủn thì tinh thần diện mạo của mọi người đều rực rỡ hẳn lên.
Ở phương diện tu hành của bản thân Khương Vọng.
Đầu tiên là Thái Hư Huyễn Cảnh, hắn đánh vào mười vị trí đứng đầu trong chiến đấu ghép đôi ở Thông Thiên Cảnh, đã đứng hàng thứ chín.
Sau khi phúc địa Lặc Khê Sơn sinh 1050 điểm Công thì Khương Vọng lại rớt xuống Long Hổ Sơn xếp hạng thứ 32, từ nay về sau mỗi tháng chỉ có 950 điểm Công vào túi.
Hắn sớm đã biết thứ hạng phúc địa sẽ giảm xuống, cũng không cảm thấy mất mát gì lắm. Chung quy thì đối thủ khiêu chiến gặp được trong phúc địa đều hơn xa cảnh giới.
Cuối cùng rớt đến vị trí nào mới có thể dừng lại, hắn cũng không rõ ràng lắm. Nhưng ít nhất, hắn hy vọng trước khi mình hoàn toàn bị “Trục xuất” khỏi phúc địa, có thể bảo vệ được thứ hạng, tiến lên trước một chút - nhưng hiện tại xem ra mục tiêu này còn quá xa xôi.
Tính luôn cả Công “Kiếm được” từ Luận Kiếm Đài, hắn tích lũy đã được 5410 điểm.
Tích lũy “Pháp” thì tiến triển thong thả, chỉ thêm 7 điểm, biến thành 435 điểm.
Tất cả đạo thuật thì không cần phải nói, lúc nào Khương Vọng cũng cần luyện.
Trên cảnh giới tu hành, hiện giờ Thiên Địa Môn trong “Tầm nhìn” của hắn giống như đã hóa thành thực chất.
Đây là một cánh cửa bằng đá cao lớn, cao khoảng ba trượng, rộng chừng tám trượng. Đây không phải là kích thước thật sự, ở nơi hư không không biết tên, Thiên Địa Môn cũng chưa chắc được đo bằng độ cao này, chỉ thuần túy là cảm giác mà Khương Vọng “Nhìn ra” được.
Trên cửa có khắc văn mờ ào, nhìn không rõ, nhưng lại không ngừng biến hóa.
Mỗi người đều có Thiên Địa Môn riêng biệt của chính mình, ai cũng không giống ai. Thiên Địa Môn là nơi bí ẩn nhất của mỗi người, tự nhiên không thể cùng nghiên cứu với ai.
Nhưng trong thế giới tu hành mênh mông, tiền nhân vẫn để lại một ít ghi chép phân tích. Tất nhiên Trọng Huyền Thắng không thiếu mấy thứ này, nên hắn ta cho Khương Vọng một đống lớn.
Có vài cái hoàn toàn bất đồng, không có trợ giúp gì, có vài cái tương đối tương tự, có thể suy luận.
Căn cứ vào bút ký của tiền nhân, Khương Vọng phỏng đoán những khắc văn này có thể là sự thể hiện tu hành của hắn, là đạo của hắn.
Chờ hắn thật sự thấm nhuần “Đạo” của mình xong, có lẽ những khắc văn đó mới có thể cố định lại.
Nổi bật nhất trên cửa đá là ba hoành văn đã phân cách Thiên Địa Môn một cách hoàn chỉnh từ vị trí trung hạ trở lên.
Ba hoành văn này lần lượt đại diện cho Thiên, Địa, Nhân, là ý tưởng ngưng tụ từ Tiểu Chu Thiên của Khương Vọng, cũng là thể hiện tam kiếm độc hữu mạnh nhất của hắn.
Nhìn như nhẹ nhàng phù phiếm, thực tế lại trầm trọng nhất.
Nếu không có ba hoành văn này, Thiên Địa Môn sớm đã bị Khương Vọng đẩy ra.
Căn cơ đã từng chống đỡ hắn đi đến hiện giờ, hiện giờ cũng trở ngại bước chân tiến về phía trước của hắn.
Hắn nhất định phải thừa nhận tất cả những gì mà mình gầy dựng nên, hơn nữa tự tay đẩy ra Thiên Địa Môn trong sự thừa nhận này.
Như vậy mới có thể đánh vỡ ngăn cách thiên nhân, Đạo Mạch Đằng Long.
Mãi đến lúc này, Khương Vọng mới thật sự hiểu ra.
Vì sao người người đều nói tu sĩ Thông Thiên Cảnh càng mạnh thì cánh cửa này càng kiên cố, càng khó đẩy ra.
Mà dạng người như Vương Di Ngô thì đã bước tới một cấp bậc khác.
Sức mạnh của hắn ta đã chạy tới trình độ cực hạn của Thông Thiên Cảnh, cũng vượt qua cực hạn mà Thiên Địa Môn có khả năng với tới.
Thiên Địa Môn của hắn ta mạnh đến không thể mạnh hơn, kiên cố đến không thể kiên cố hơn.
Mà hắn ta còn đang suy nghĩ hết mọi biện pháp, ý đồ đánh vỡ cực hạn, làm Thiên Địa Môn càng mạnh thêm một bước, làm mình có thể đi được xa hơn – Điều này gần như là chuyện không có khả năng làm được.
Cực hạn sở dĩ là cực hạn, bởi vì đã bị vô số thiên tài của ngày trước chứng minh.
Vô số thiên tài đi đến nơi này, cuối cùng không thể tiến thêm, vì thế tuyên bố đây là cực hạn.
Sở dĩ Khương Mộng Hùng dám nói Vương Di Ngô là Thông Thiên Cảnh mạnh nhất đương thời, bởi vì hắn ta đang đứng ở điểm cực hạn của Thông Thiên Cảnh. Cho dù lấy những thiên kiêu tuyệt thế ngày trước ra so sánh, cảnh giới này cũng chỉ đến đó mà thôi.
Đối với Khương Vọng mà nói, hắn đương nhiên không phải không có mong muốn đạt được cấp bậc của Vương Di Ngô, nếu có cơ hội thì hắn sẽ bước đến đó, nhưng cũng không cố chấp cưỡng cầu.
Đối với con đường phía trước, mỗi người đều có lựa chọn khác nhau.
Như Doãn Quan chịu đựng áp lực của thượng tầng Hữu Quốc, sử dụng tiềm lực trước, lấy tốc độ cực nhanh mà bước vào Ngoại Lâu Cảnh.
Như Vương Di Ngô có Khương Mộng Hùng che chở, không ngừng nện chắc nền tảng, mở rộng cực hạn Thông Thiên Cảnh, như mũi tên cực mạnh bắn về phía trước.
Khương Vọng thì giống như Trọng Huyền Thắng, dưới tình huống củng cố cơ sở, hắn sẽ cố hết sức mà nhanh chóng bước về phía trước.
Trước khi đến được đích đến, rất khó nói rõ ai mạnh ai yếu.