Chương 371: Minh Chúc thật sự đang “Lặng lẽ” di chuyển trong Thông Thiên Cung.
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tên tuổi Thông Thiên Cảnh mạnh nhất đương thời của Vương Di Ngô đương nhiên vang dội. Nhưng chung quy cũng chỉ là Thông Thiên Cảnh, hiện tại Doãn Quan có thể dễ dàng hành hạ hắn ta đến chết.
Nhưng nếu Doãn Quan bị cản lại trước Thần Lâm Cảnh, chờ Vương Di Ngô đuổi theo thì thế mạnh yếu này sẽ bị nghịch chuyển.
Tu hành là một con dài rất dài, mỗi người đều cần dồn hết sức mình mà lao nhanh.
Đối với tình hình hiện giờ, thật ra điều khiến Khương Vọng để ý nhất không phải Thiên Địa Môn.
Mà là Minh Chúc “Cư trú” ở Thông Thiên Cung.
Đối với Minh Chúc, tình cảm của Khương Vọng rất phức tạp.
Một mặt hắn biết rõ thứ này có liên quan đến Bạch Cốt Đạo, mặt khác nó thật sự đã cứu mạng hắn.
Lần đầu tiên Minh Chúc có phản ứng, hẳn là lúc dung hợp Bạch Cốt đạo chủng của Diệu Ngọc. Điểm này Khương Vọng cũng không hay biết gì, là Diệu Ngọc thuật lại thôi.
Lần thứ hai là đụng phải miệng vết thương của Diệu Ngọc, có lẽ chạm vào Đạo Nguyên của nàng ta, [Nhục Sinh Hồn Hồi Thuật] của Minh Chúc chỉ có thể có tác dụng với giáo chúng Bạch Cốt Đạo.
Lần thứ ba là vì Bạch Liên sử dụng bí thuật phong ấn ký ức, kích phát phản ứng của Minh Chúc, bảo vệ Khương Vọng không bị phong ấn ký ức, đồng thời cũng truyền thêm cho hắn [Bạch Cốt độn pháp], lấy thọ nguyên thúc giục đi qua âm dương.
Lần thứ tư, chính là cảnh báo tai ương của thành Lâm Phong.
Sau biến cố ở thành Lâm Phong, Minh Chúc cũng không có dị động nữa. (Khương Vọng cũng không nhớ lần hấp thu tử khí trong bí cảnh Thiên Phủ.)
Nhưng đêm qua, Minh Chúc đã dịch chuyển một phân trên Thông Thiên Cung.
Khương Vọng tuyệt đối tin tưởng phán đoán của mình, tuy rằng chủ động nghiên cứu Minh Chúc cũng không thu hoạch được gì, nhưng hắn chưa bao giờ thả lỏng quan sát Minh Chúc.
Minh Chúc thật sự đang “Lặng lẽ” di chuyển trong Thông Thiên Cung.
Hắn không biết chuyện này là tốt hay xấu.
Điều này làm hắn sinh lòng cảnh giác.
Dưới sự khống chế cố ý vô tình của hắn, hiện giờ Đạo Mạch chân linh cũng không hề quay quanh Minh Chúc.
Mà là cứ quay qua quay lại trong chính Đại Tinh Hà Đạo Toàn, không ngừng rèn luyện để thăng hoa.
...
Quận Nhật Chiếu có tất cả bảy thành, về cơ bản thì quy mô đều tương đương xấp xỉ.
Vị trí của Gia Thành nghiêng về phía Đông ở giữa quận Nhật Chiếu, mà ở phía Tây Nam của Gia Thành, có một tòa Việt Thành.
Thành bắc Việt thành có một hộ Lý gia, nhà này hàng năm làm buôn bán bên ngoài, rất ít về nhà, cũng không biết cụ thể làm cái gì.
Một thời gian trước đó họ bỗng trở về, sửa sang lại một ít đồ vật rồi thì đi, nghe nói là có một chuyện làm ăn phải ra ngoại quốc.
Cũng không biết là đi đến Tề Quốc hay là nơi nào, bà vợ xấu xí nửa điếc của lão ta cũng không nói rõ được.
Trong thời buổi này, bá tánh bình thường không mấy ai xuyên thành vượt biên, rất nhiều người cả đời cũng sống trong sơn thôn, ngay cả trấn trên cũng chưa từng đi, cho nên khó thể xác định lão ta nói thật hay giả.
Cũng không ai có thời gian rảnh rỗi đó.
Nhưng không bao lâu sau, Lý lão đầu lại về rồi. Lần này nán lại ở nhà một quãng thời gian rất dài, lão ta ăn bận quần là áo lụa lên, mà ngay cả bà vợ xấu xí sống với lão ta cũng cả ngày mặt phiếm hồng quang, hết sức vui mừng.
Lý gia ít khi giao tiếp với hàng xóm, mọi người cũng không tiện hỏi việc làm ăn của lão ta như thế nào, nhưng nhìn ăn mặc chi phí ngày thường của nhà này thì cũng đoán được là làm ăn khấm khá.
Đối với rất nhiều người mà nói, cuộc sống luôn bình thản mà trôi qua.
Ngày hôm qua, bà vợ xấu xí nửa điếc của Lý gia vội vàng ra khỏi cửa, dùng nhiều tiền mời y sư tốt nhất thành Tây đến, cũng không biết là Lý lão đầu đã bị bệnh gì?
Nhưng sau chuyến đi này, hàng xóm chung quanh mới biết được, nhà lão Lý thật sự giàu có.
Bằng không bình thường ai có thể mời nổi y quán ở thành Tây kia? Càng đừng nói còn mời Tần lão tiên sinh chiêu bài của y quán tới.
Đây chính là quán trưởng đời trước của y quán, đã thật lâu không tự mình đến khám bệnh tại nhà. Không có trên dưới một trăm lượng vàng thì có thể mời được ông ta hay sao?
Có kẻ lanh lẹ đã tính toán chờ bệnh tình của Lý lão đầu tốt hơn một chút sẽ xách lễ vật tới cửa lôi kéo tình cảm mới được, sau đó nhờ lão ta nâng đỡ một chút, xem có thể xin xỏ nhờ vả để kiếm tiền hay không.
Giàu tận trong núi sâu còn có họ hàng xa, huống chi là giàu ở gần hàng xóm như vậy?
Đừng nhìn lão Lý tuổi lớn, chắc chắn có không ít bí quyết, bằng không sao có được nhiều tiền như vậy?
Nhà người bình thường bị bệnh, khẽ cắn môi cũng cố gắng chống chọi qua, có ai quý giá đi khám y sư như vậy, càng đừng nói đến khám y sư quý như vậy.
Phủ Thành chủ có người bị bệnh cũng là đến y quán này khám đấy!
Còn về phần bệnh có thể khỏi hay không, Tần lão tiên sinh đã ra ngựa thì còn có thể không trị được hay sao?
...
Chờ đến ngày hôm sau, hàng xóm lanh lợi kia thức dậy thật sớm, xách theo hộp quà đã chuẩn bị tới cửa.
Nhưng hắn ta vừa đi ra cửa thì đã ngây ngẩn cả người.
Cánh cửa của Lý gia kế bên đã đóng chặt.
Trước cửa treo cờ trắng lên.
Không nghi ngờ gì nữa, lão Lý là một gián điệp đủ tư cách.
Lão ta bán bánh ở Gia Thành đã nhiều năm, bánh lão ta làm rất ngon, không thua kém gì những cửa hiệu lâu đời kia.
Mấy năm nay lão ta an phận thủ thường, thân thiện với hàng xóm bạn bè.
Lão ta chỉ ngẫu nhiên trở về ngôi “Nhà” ở Việt thành một chuyến, nói là nhà, nhưng chỉ là một trong những thủ thuật che mắt người đời mà thôi.
Cho dù ai tới tra xét lão ta, cũng chỉ thu hoạch được một cuộn chỉ rối, nhân vật thông minh đến mức nào đi nữa cũng phải hao tốn nhiều công sức để tra tìm.
Bình thường sống như thế nào thì tiếp tục sống như thế đó, Hồ Thiếu Mạnh tìm đến thì lão ta mới làm việc.
Đã kiến thức được thế giới của tu sĩ siêu phàm thì một chút vàng bạc thế tục tính là cái gì?
Lần này là đi tiếp xúc tu sĩ siêu phàm của Thiên Hạ Lâu, mua hung hành thích một tu sĩ siêu phàm khác, ngẫm lại đã làm thân thể già nua của lão ta nhiệt huyết sôi trào.