Chương 374: “Không được khi dễ đệ đệ của ngươi!”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Càng đừng nói đăng báo triều đình. Một khi triều đình nhúng tay vào chuyện của Việt thành, vậy ta còn làm được cái gì nữa hả?”
“Phải biết là, chỉ danh và khí, không thể đưa cho người! Ngươi giao quyền lực ra thì không có khả năng lấy về nữa!”
“Việt thành đầu tiên là thuộc về ta, tiếp theo mới thuộc về Dương Quốc!”
Thị vệ thống lĩnh cúi đầu: “... Vâng.”
Trong lòng thành chủ Việt thành thấm thở dài vì tên thị vệ ngu dốt, cân nhắc khi nào đổi đi hắn ta cho rồi.
Miệng ông ta thì nói: “Bất kể thế nào, mặc kệ Tần lão có phải nói chuyện giật gân hay không, tình thế nghiêm trọng như vậy thì chúng ta cũng phải coi trọng. Bổn tọa tức khắc viết một phong thư, mời y tu Đông Vương Cốc tới đây tự mình điều tra. Từ hôm nay trở đi, toàn thành vực đề phòng, tiêu chuẩn là ‘Ngoài lỏng trong chặt’! Đặc biệt là con phố của kẻ phát bệnh, phải phong tỏa toàn bộ, ngăn cách trong ngoài, nếu có kẻ tự ý rời đi, lập tức giết không tha!”
Thị vệ thống lĩnh đang muốn tuân mệnh mà đi, lại nghe thành chủ đại nhân tiếp tục phân phó: “Điều một đội người tới, phong tỏa nơi đây. Để tránh lời đồn đãi xuất hiện bốn phía, khiến cho bá tánh khủng hoảng, ngay trong ngày y quán phải đóng cửa nửa tháng, bất kể kẻ nào cũng không được ra vào!”
Thống lĩnh thị vệ giật mình trong lòng, thấp thỏm hỏi: “Nếu bọn họ không muốn thì sao?”
Thành chủ Việt thành lạnh nhạt liếc nhìn hắn ta: “Ứng như lệnh trên con phố của kẻ phát bệnh. Tần lão tiên sinh cũng rất có khả năng cảm nhiễm dịch bệnh, không phải sao?”
Thị vệ thống lĩnh chỉ cảm thấy cổ họng phát khô: “... Tuân lệnh!”
...
Dòng người đi lại trong trấn Thanh Dương rõ ràng nhiều hơn trước.
Chỉ qua hơn một tháng, chuyện nhà của Hồ Do bị thiêu rụi bởi một bó đuốc như đã bị mọi người quên đi.
Hồ Lão Căn không phải một người quá tài năng trong việc trị chính, nhưng lão ta an phận thủ thường, cần cù chăm chỉ, vậy là đủ rồi.
Hơn nữa lão ta còn họ Hồ, còn là bổn gia của Hồ Do, lại là túc lão của trấn Thanh Dương, người nơi này không bài xích lão ta.
Trên danh nghĩa trấn Thanh Dương là một trong tám trấn của Gia Thành, nhưng trên thực tế Trọng Huyền gia có quyền quản hạt ba mươi năm với nơi đây.
Trọng Huyền Thắng lại chuyển quyền lợi này cho Khương Vọng.
Hoàn toàn có thể nói, trong ba mươi năm kế tiếp, thị trấn này đều thuộc về Khương Vọng, chỉ cần hắn bằng lòng.
Cho nên hắn rất nguyện ý đi lại nhiều nơi ở trấn Thanh Dương, thậm chí nguyện ý giảm bớt một ít thời gian tu hành để đi dạo khắp thôn xóm, ngẫu nhiên ra tay, xua đuổi hung thú dám vượt qua ranh giới.
Đương nhiên Khương Vọng sẽ không giết sạch đám hung thú đó, khiêu chiến thần kinh vốn đã yếu ớt của Dương Quốc. Cho nên hành động của hắn cũng không lớn, càng như là một loại tiêu khiển.
Người chưa từng đi lưu lạc thì rất khó lý giải loại cảm giác phiêu bạc không có nơi nào thuộc về này.
Nơi này thường xuyên làm hắn nghĩ đến trấn Phượng Khê, trấn nhỏ mà trước kia rất ít trở về, không đủ quý trọng, sau đó lại thường xuyên nhớ mong.
Tiểu Tiểu luôn đi theo bên cạnh Khương Vọng, nàng ta trưởng thành thật sự rất nhanh, học võ với Trúc Bích Quỳnh, đồng thời cũng xử lý sự vụ trong hầm mỏ rất gọn gàng ngăn nắp.
Khác với Trúc Bích Quỳnh chỉ đơn thuần đi ra kiến thức tình đời, ngắm nhìn phong cảnh giải sầu.
Nàng ta rất hưởng thụ cảm giác mình “Có giá trị”, càng hưởng thụ cảm giác đi theo bên cạnh Khương Vọng.
Đây là người tự tay kéo nàng ta khỏi địa ngục, đi theo Khương Vọng, trái tim luôn lo sợ nghi kỵ không ngừng nghỉ của nàng ta mới có cảm giác an toàn.
Ba con chó con tròn trịa múp mích dùng sức bú sữa, cái đầu nhỏ chen lấn bên nhau, va chạm vào nhau. Con chó mẹ nằm trên mặt đất có màu lông trắng ngần xinh đẹp. Nhưng lúc này nó nằm bất động, ánh mắt lại có chút cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
Tiểu Tiểu phát hiện lão gia nhà mình nghỉ chân thật lâu trước hình ảnh này.
“Hình như ngài ấy thực thích hình ảnh này.” Tiểu Tiểu nghĩ thầm.
Nàng ta đoán không sai.
Đối với Khương Vọng mà nói, cảnh tượng này thật đẹp.
Đây là sinh mệnh kéo dài, nơi này có ánh sáng của hy vọng.
…
Càng tiếp xúc nhiều người thì càng thêm thích chó.
Không phải bởi vì chó thông minh đến mức nào, săn sóc đến mức nào.
Mà là vì, chó thật thuần túy!
Đau thì chính là đau, đói thì chính là đói, thân cận thì vẫy đuôi, xa lạ thì nhe răng gầm gừ với ngươi.
Người không phải như thế.
Bụng người cách một lớp da.
Nhìn không thấu, đoán không ra, nghĩ không rõ.
Ba con chó con nép vào nhau mà bú sữa, một con nâu một con đen một con trắng, màu lông lại hoàn toàn khác nhau.
Trúc Bích Quỳnh nhìn một hồi, cười nói: “Tìm cha của chúng cũng không dễ.”
Có lẽ đã ăn no, chó đen và chó nâu bắt đầu đánh nhau.
Hai con chó con dây dưa ở một chỗ, chó đen có vẻ yếu thế, kêu thảm không ngừng. Đại khái muốn chó mẹ quan tâm, nhưng con chó trắng lớn chỉ lười nhác quay đầu qua một bên, nhìn ra nơi xa.
Con chó con màu trắng ở bên cạnh nóng lòng muốn thử mà nhảy vài cái, thấy không ai để ý đến nó thì không thú vị mà nằm sấp xuống.
Đánh nhau một lát, con chó nâu đã đè chó đen xuống dưới người, lúc này chó đen không kêu nữa.
Đây là cách để chó con tuyên bố thắng bại, chó nâu là bên thắng, chó đen tỏ vẻ thần phục.
Khương Vọng chính trực lại không nhìn được, vươn một cái chân chính nghĩa lên chọc chọc: “Không được khi dễ đệ đệ của ngươi!”
Chó nâu bị nhẹ nhàng hất ngã một cái, tứ chi lật ngửa lên trời, trừng đôi mắt tròn vo lên, dáng vẻ thật ngốc. Mà con chó đen kia lại không chút quan tâm, rất vui sướng mà liếm liếm cái móng mũm mĩm của mình.
Chó mẹ lập tức đứng phắt dậy, phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp Khương Vọng.
Khương Vọng mang theo Trúc Bích Quỳnh và Độc Cô Tiểu chạy trối chết.
...
“Ta cho rằng ngươi rất ghét chó!” Trúc Bích Quỳnh dùng cặp mắt hạnh kia nhìn Khương Vọng, khóe miệng mang theo ý cười.
Nàng ta rất vui sướng nhìn thấy Khương Vọng bị con chó mẹ bao che cho con rượt chạy khắp nơi, như thế có thể làm tan mất rất nhiều cơn giận của nàng ta do bị sai khiến như cu li.
“Ta không có lý do gì chán ghét chó, chỉ cần nó không ăn thịt người.”
Hắn không che giấu yêu thích của mình, nhưng trước điểm mấu chốt, tất cả yêu thích đều phải nhường đường.
Hiện giờ Hồ Lão Căn chính là Hồ đình trưởng, nhưng lão ta cũng không xây một sân mới cho mình, vẫn ở lại căn nhà cũ thuở trước, bên cạnh bà nương nghe nói rất hung hãn của lão ta.
Điều này cũng làm lão ta càng được bá tánh trấn Thanh Dương tín nhiệm.
Nhìn thấy Khương Vọng tới cửa, lão ta vội vội bảo bà nương pha trà, lại dùng tay áo ra sức chùi chùi cái ghế dựa, mời tu sĩ lão gia ngồi xuống.
Giờ phút này, bà nương của lão ta cũng cụp mi rũ mắt, nhìn không thấy hung hãn chỗ nào.
“Tháng này sắp hết rồi, trấn trên có chuyện gì không?” Khương Vọng tùy ý đánh giá căn nhà một chút, cảm thấy hoàn cảnh tạm được, không tính đơn sơ, hắn thuận miệng hỏi.