Chương 375: “Vi” và “Tiệm”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Thật sự có một chuyện, kẻ hèn đang muốn đến hầm mỏ báo với ngài.” Hồ đình trưởng tân nhiệm khẩn trương mà nói: “Trong trấn của kẻ hèn, gần đây đã chết hai người!”
“Nguyên nhân gì? Ai làm hại? Cần ta bảo Hướng Tiền lại đây điều tra không?” Khương Vọng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trúc Bích Quỳnh, thuận tiện nói: “Nói không chừng Trúc nữ hiệp cũng được.”
“Cái gì gọi là nói không chừng.” Trúc Bích Quỳnh nhảy dựng lên: “Nếu bổn cô nương ra tay thì không phải dễ như trở bàn tay à?”
Tiểu Tiểu thực hâm mộ mà liếc nhìn Trúc Bích Quỳnh một cái, hâm mộ nàng ta có giá trị mà mình khó có thể thay thế. Trong thế giới của Tiểu Tiểu có một hệ thống giá trị phi thường rõ ràng. Quyết định bởi quá khứ của nàng ta, ảnh hưởng đến cả đời của nàng ta.
“Cũng không biết được nguyên nhân.” Hồ Lão Căn mang vẻ mặt đau khổ mà nói: “Hai người này nhìn giống như bị bệnh chết.”
“Y sư nói thế nào?” Trúc Bích Quỳnh rất tự nhiên mà tiến vào trạng thái phá án, nhưng nàng vừa mở miệng là lộ ra không chuyên nghiệp.
Trên trấn Thanh Dương đâu ra y sư chính thức nào, mấy lang trung kia cũng chỉ có thể trị chứng chóng mặt, nóng đầu. Loại bệnh chết người như vậy, phỏng chừng bọn họ cũng không nhìn ra được nguyên nhân.
Khương Vọng lập tức ngồi thẳng, từ nhỏ trong nhà hắn đã mở hiệu thuốc, rất mẫn cảm với chứng bệnh.
“Có bệnh trạng như thế nào?”
“Đều phát sốt, chảy mủ đổ máu...” Hồ Lão Căn có chút bi thương: “Đều là những hậu sinh rất giỏi.”
“Là người một nhà?”
“Không, một là trấn Bắc, một ở trấn Nam, đều không quen biết.”
Tuy rằng không thể phán đoán ra cái gì, nhưng bệnh như vậy có hai trường hợp tương đồng, đã chứng minh có khả năng lây bệnh.
Khương Vọng hỏi: “Người đâu?”
“Chôn, chôn.”
Trông cậy vào tiểu lão đầu nói rõ ràng bệnh tình là không quá hiện thực.
Khương Vọng trực tiếp hỏi: “Bọn họ có điểm chung gì không?”
Hồ Lão Căn có chút mờ mịt: “Điểm chung gì không?”
Tiểu Tiểu xen mồm: “Gần đây bọn họ đã đi qua những nơi nào?”
“A, từng vào trong thành!”
Đối với người trên mảnh đất này mà nói, vào thành tất nhiên là đến Gia Thành.
Khương Vọng lập tức đứng dậy, nói: “Ta lập tức vào Gia Thành một chuyến.”
Một là phải làm rõ bệnh này có phải truyền ra từ Gia Thành hay không, hai là Tịch Tử Sở kia xuất thân từ Đông Vương Cốc, rành về y đạo, hơn nữa thân là người của Tịch gia, làm chút cống hiến vì dân chúng thành vực Gia Thành cũng là điều hiển nhiên.
“Tiểu Tiểu, ngươi ở lại nơi này với Hồ Lão Căn, cách ly hết tất cả những người từng tiếp xúc với người chết lại, nếu có trở ngại gì, bảo Trúc tỷ tỷ của ngươi giúp ngươi giải quyết.”
Làm cụ thể sự vụ, vẫn là Tiểu Tiểu càng có thể xử lý tốt. Tuy Trúc Bích Quỳnh là tu sĩ siêu phàm, nhưng đạo lý đối nhân xử thế lại thua xa Tiểu Tiểu.
Từ nhỏ hắn đã nghe phụ thân kể về không ít ca bệnh đáng sợ, cũng gặp qua rất nhiều nhà bị bệnh nặng ép đến cửa nát nhà tan, biết được đạo lý bệnh tật còn kinh khủng hơn cả hổ.
Trấn vực Thanh Dương, trấn trên và trong thôn này có tổng cộng mấy vạn dân cư đều đang nằm trong tay hắn, Khương Vọng không dám chậm trễ, lập tức an bài sự vụ, một mình đi về hướng Gia Thành.
...
Những ngày gần đây mí mắt của Tịch Tử Sở giật giật dữ dội, ngay từ lúc bố cục hầm mỏ Hồ thị, y đã cảm thấy trong nhà có việc giấu y. Nhưng phụ thân không nói, y cũng không tiện hỏi nhiều.
Chung quy thì Tịch Mộ Nam mới là chủ nhân của thành vực Gia Thành.
Y đúng là tương lai của Tịch gia, nhưng nếu ý đồ nắm quyền chủ đạo vào lúc này, vậy chính là đi quá giới hạn.
Đây cũng là nguyên nhân Liễu sư gia vẫn luôn cố tình duy trì khoảng cách với y.
Trên đường phố ngựa xe như nước, ồn ào náo động phồn hoa.
Tịch gia quản lý Gia Thành không tồi, hễ là người có dã tâm muốn càng dài lâu, đều sẽ không cho phép mình chỉ để tâm đến cái trước mắt.
Cho dân sinh an cư lạc nghiệp, dự trữ nuôi dưỡng danh vọng.
Tịch Tử Sở bằng lòng lấy ra một số tiền bồi thường lớn để hàn gắn quan hệ với Trọng Huyền gia, đều là xuất phát từ đạo lý này.
Y cải trang thay đổi diện mạo, dùng một chiếc áo choàng rộng bọc người mình lại, Tịch Tử Sở du đãng trong thành thị gia tộc của mình.
Lấy mức độ nổi tiếng của y ở bổn thành, nếu không làm như vậy thì thật sự không cách nào ra khỏi cửa.
Thất bại ở hầm mỏ Hồ thị đã đánh đòn cảnh cáo cho y, đánh nát sự ngạo mạn của y.
Y ý thức được không chỉ là Khương Vọng, thậm chí ngay cả Hồ Thiếu Mạnh vẫn luôn bị y áp chế, cũng chưa chắc thua kém y.
Y áp chế Hồ Thiếu Mạnh là nhờ mượn thế của Tịch gia. Mà Khương Vọng thì khoác “Thế” của Trọng Huyền gia lên trên người, coi thành áo ngoài, thời khắc không rời.
Nhưng so với sự thất bại trong cuộc cạnh tranh bảo vật lần này, điều làm y khó có thể chấp nhận nhất vẫn là câu “Con làm ta thật thất vọng” kia của phụ thân Tịch Mộ Nam.
Người ngoài không biết, nhưng bản thân y nhớ rõ, y trưởng thành trong sự phê bình và đả kích.
Từ nhỏ đến lớn, y chưa bao giờ nhận được một câu khen ngợi từ phụ thân, cho dù y học tập quyền mưu, khắc khổ tu hành, nghiên cứu y thuật... Cái gì cũng nỗ lực để tranh vị trí đứng đầu.
Cho dù dưới sự kết hợp của dược hương và thủ đoạn tạo thế, nữ tử trong độ tuổi cả Gia Thành đều đổ xô chạy theo y, càng đừng nói đến xua nịnh của đám tộc nhân cấp dưới nhiều như nước.
Nhưng chưa được phụ thân tán thành, là nỗi mất mát từ trước đến nay trong lòng y.
Hiện giờ y đã đạt đến Đằng Long Cảnh, y tự tin trong vòng năm năm có thể vượt qua phụ thân, đạt thành Nội Phủ. Có lẽ lúc ấy mới có thể làm phụ thân vừa lòng đúng không?
“Con làm ta thật thất vọng.”
Nhưng những lời này cứ quanh quẩn bên tai.
Giống như một cây đinh trực tiếp đóng chặt tất cả sự kiêu ngạo bay bổng lâng lâng của y.