Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 376: Yêu ngôn hoặc chúng

Chương 376: Yêu ngôn hoặc chúng


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khác với sự bóc lột của Hồ gia đối với trấn Thanh Dương, từ trước đến nay Tịch gia rất rộng lượng đối với bá tánh Gia Thành, mặt tàn khốc của bọn họ chỉ để lộ trước những gia tộc có cơ hội uy hiếp đến vị trí của Tịch gia, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà phụ tử Tịch gia rất được kính yêu.
Mà Hồ gia, ngay cả bổn gia tộc thúc của chính Hồ Thiếu Mạnh cũng chưa từng được đối xử tử tế bao nhiêu, chỉ biết vâng vâng dạ dạ ở trước mặt Hồ Thiếu Mạnh.
Cái này là bởi vì, trước khi thành công bái vào Điếu Hải Lâu, Hồ Thiếu Mạnh không chiếm được đủ tài nguyên để cung cấp cho tu hành.
Kho thóc đầy mới hiểu được lễ tiết, thế giới tu hành cũng như thế.
Đối với thành thị dưới chân này, đối với thành vực này, đương nhiên Tịch Tử Sở có cảm tình với nó.
Được kính yêu, thân cận thời gian dài, cho dù y là sắt đá, cũng sẽ bị hâm nóng lên.
Cho nên khi y nhìn thấy ở cửa sau của một y quán, một người bệnh hơi thở thoi thóp bị tùy ý ném lên trên xe đẩy và mấy thi thể chất chồng lên nhau, y có chút tức giận.
Đặc biệt người làm chuyện này là sĩ tốt vệ quân của thành. Gần như cùng cấp với tư binh của Tịch gia y. Ở một mức độ nào đó, cũng đại diện cho y.
Một tấm chiếu che kín mấy thi thể này, bánh xe lăn tròn, đi về phía trước.
Mọi chuyện đều có vẻ qua loa, có lệ, mà hoang đường.
“Tránh ra.”
Sĩ tốt tuổi trẻ lạnh giọng mà quát.
Lúc đó Tịch Tử Sở vừa vặn đi qua nơi này, nghỉ chân ở đầu hẻm.
Đúng lúc chặn ngay phía trước bọn họ.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Tịch Tử Sở hỏi.
Đây không phải một việc làm người ta vui sướng.
Không có người muốn làm chuyện như vậy, cho nên tâm tình của hai gã sĩ tốt xe đẩy đều không quá tốt.
“Kéo đến bãi tha ma, còn dám nhiều chuyện thì chôn luôn cả ngươi!” Một tên trong đó nói.
“Người này còn chưa chết!”
Tịch Tử Sở đi về phía trước một bước, lập tức xốc chiếu lên.
“Tìm đường chết!” Hai gã sĩ tốt vệ quân lập tức rút đao!
Nhưng đao của bọn họ lại bị ấn trở về.
Tịch Tử Sở nhìn chăm chú vào gương mặt đã không còn nguyên vẹn đầu tiên trên chiếc xe, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn!
Người này tuy chưa chết, nhưng đã vô phương cứu chữa, bởi vì hắn ta đã bị dịch bệnh.
Mặc dù Đông Vương Cốc song tu dược và độc, cũng không kiêng kị thủ đoạn giết người, nhưng nghiên cứu đối với “Dịch” cũng là ra lệnh cấm chỉ.
Cho dù từ “Dịch” có thể phát triển ra vô số sát pháp cường đại, đây là phương hướng hoàn toàn có thể dự kiến được, nhưng không có ai dám công nhiên nếm thử.
Thương thiên hay không thì không nói đến, một khi bại lộ thì thiên hạ cùng tru. Cho dù là Đông Vương Cốc cũng không cách nào gánh vác hậu quả như vậy.
Mà khiến Tịch Tử Sở kinh hãi chính là, người này và bao gồm cả những thi thể nằm bên dưới đều bị nhiễm dịch.
Bọn họ lại chỉ được quấn một cái chiếu lại, sau đó đưa đi bãi tha ma.
Nếu sĩ tốt hộ tống lại trộm lười một chút, vùi lấp cũng không vùi lấp, hậu quả này sẽ...
Mà chuyện lớn như vậy, bất kể là lấy thân phận của tu sĩ Đông Vương Cốc hay là thiếu chủ Tịch gia, đáng lý ra y không thể không biết!
Người bệnh hơi thở thoi thóp kia vô vọng mà nhìn vào đôi mắt Tịch Tử Sở, môi hơi mở ra, lại không thể phát ra âm thanh nào cả.
Tịch Tử Sở mở năm ngón tay ra, một đóa hoa ăn thịt chui ra từ mặt đất, trực tiếp nuốt những thi thể trên xe... Bao gồm cả người còn chưa hoàn toàn biến thành thi thể kia vào.
“Các ngươi biết đây là bệnh gì không?” Y quay đầu, có chút đau thương mà hỏi sĩ tốt.
“Ngươi là người phương nào?” một sĩ tốt Trong đó hỏi.
Đối mặt với một cường giả thể hiện ra sức mạnh siêu phàm, họ vẫn duy trì dũng khí của người chiến sĩ.
Sĩ tốt như vậy là kết quả mà mấy thế hệ Tịch gia đã gầy dựng nên, đáng lẽ nên khiến Tịch Tử Sở cảm thấy kiêu ngạo.
Nhưng giờ phút này, y lại không có tâm tình như vậy, chỉ duỗi tay lau một cái lên trên mặt, hồi phục dung mạo vốn có: “Là ta.”
Hai gã sĩ tốt quay mặt nhìn nhau.
Sau đó họ mới hội báo: “Công tử! Thuộc hạ cũng không biết, Liễu tiên sinh chỉ truyền lệnh xuống, gặp được loại bệnh trạng này, đều phải đưa đến bãi tha ma ngoại ô phía Bắc, thống nhất vùi lấp xử lý.”
“Việc này đã giằng co bao lâu?”
“Thuộc hạ thật sự không biết, thuộc hạ cũng chỉ mới được điều đến đây vào hôm qua, phụ trách xử lý thi thể phụ cận quảng trường, chủ yếu là từ y quán này.”
Một sĩ tốt khác xen mồm: “Nghe trong quân đồn đãi, có người nói đã bắt đầu từ tháng tư rồi... Chỉ là hình như hiện tại càng ngày càng nhiều.”
Sắc mặt Tịch Tử Sở trở nên rất khó xem, không nói một lời mà rời khỏi nơi này.
...
Khương Vọng lại bước vào Gia Thành lần nữa, mọi chuyện giống như không có gì thay đổi.
Thủ vệ vẫn không chịu thu thiếu một đồng phí vào thành, đương nhiên cũng không dám thu nhiều.
Trên đường vẫn có người đến người đi, một cảnh tượng an cư lạc nghiệp thật tốt đẹp.
Đối với Tịch gia, Khương Vọng không có hảo cảm gì, nhưng cũng không có địch ý quá lớn.
Mỗi phe tranh giành bảo vật phải dựa vào thủ đoạn từng người, bồi thường của Tịch gia cũng đủ có thành ý. Cuối cùng lại có một gia lão Đằng Long Cảnh uổng công mất mạng, cũng không tức muốn hộc máu thì đã coi như có khí độ thế gia.
Nếu sau đó Tịch gia không tính đối nghịch với hắn, hắn cũng không chuẩn bị kết thù hận với Tịch gia.
Chuyện hắn phải làm chính là thống nhất lại những chuyện làm ăn của Trọng Huyền gia ở khắp nơi Dương Quốc, đề cao hiệu quả và lợi ích, coi đây là tài nguyên cuồn cuộn không dứt mà Trọng Huyền Thắng cung cấp. Chỉ dựa vào đi đến đâu đánh đến đó thì không làm được chuyện này.
Hắn không có ý định đi đến phủ Thành Chủ, hắn còn nhớ rõ tiểu viện mà lần trước Tịch Tử Sở thỉnh hắn gặp mặt, hắn chuẩn bị đến nơi đó chờ Tịch Tử Sở. Trước đó, hắn muốn đi đến mấy y quán lớn của Gia Thành trước để xem xét, thăm dò tình hình.
Nếu hai người chết ở trấn Thanh Dương kia thật sự bị lây bệnh, vậy trong tòa thành trì lớn như Gia Thành hẳn cũng có ca bệnh tương tự mới đúng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất