Chương 378: “Những điều này con cũng có thể tự quyết định.”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Sau đó đúng lúc cho triều đình có cớ nhúng tay, quét Tịch gia chúng ta qua một bên giống như quét rác vậy, lại khôi phục khống chế đối với Gia Thành lần nữa?”
“Con suy nghĩ cái gì trong đầu? Nói phụ thân con mưu sát?”
“Gia Thành là đất phong nhiều thế hệ của Tịch gia ta, bá tánh Gia Thành là căn cơ của Tịch gia, là con dân của a! Ta mưu sát bọn họ?”
Tịch Mộ Nam liếc nhìn Tịch Tử Sở mặt mày mỏi mệt, nổi giận đùng đùng mà nói: “Chúng ta thật sự phong tỏa tin tức, không cấm tuyệt người đi đường. Nhưng đây là vì đại cục! Tất cả những thi thể chết vì bị dịch bệnh đều bị xử lý ở vị trí cố định. Tất cả những người nhiễm dịch đều bị nhốt lại trong phòng. Chúng ta đã làm ra nỗ lực lớn nhất! Bằng không con cho rằng lúc này ta còn bôn ba ở bên ngoài, là vì cái gì! Ta không để bụng bọn họ hay sao?”
“Nhưng mà...” Tịch Tử Sở im lặng hồi lâu mới trả lời: “Tình hình bệnh dịch vẫn đang mở rộng, không phải sao?”
“Đó chỉ là tạm thời!” Tịch Mộ Nam nhịn không được mà táo bạo lên: “Ta sớm đã biết, Bạch Cốt Đạo không có lòng tốt gì. Trư Cốt Diện Giả kia vạn dặm xa xôi chạy đến Gia Thành chúng ta, tuyệt đối không phải chỉ vì ăn vài người. Lần dịch chuột này nhất định là âm mưu của Bạch Cốt Đạo!”
“Chúng ta càng nên công bố việc này với dân chúng, cùng chung hoạn nạn! Tình hình bệnh dịch đang mở rộng đấy phụ thân!”
“Dân chúng ngu muội vô tri, vô tri là một loại hạnh phúc! Hơn nữa, bọn họ có tác dụng gì khi đối kháng với Bạch Cốt Đạo? Việc cấp bách hiện giờ của chúng ta là phải tra ra ý đồ của Bạch Cốt Đạo. Tra ra những kẻ bọn chúng che giấu. Đối phó yêu nhân của Bạch Cốt Đạo, có thể nhờ cao thủ triều đình viện trợ, nhưng an bình của bá tánh Gia Thành nhất định phải do chúng ta thực hiện!”
Tịch Tử Sở nhìn phụ thân của mình, lần đầu tiên cảm thấy ông ta thật xa lạ.
“Cho nên phương pháp người sắp xếp chính là để bọn họ khoanh tay chịu chết?”
Tịch Mộ Nam nhìn nhi tử của mình, rốt cuộc cũng không nén được mà thở dài: “Con ta, đây là nguyên nhân ta không muốn cho con biết chuyện này. Con tu hành ở Đông Vương Cốc, y đạo trị bệnh cứu người, độc đạo giết người sát hại tính mệnh. Đông Vương Cốc song tu y độc, nhưng chung quy vẫn lấy y là chủ. Đối với người bệnh, tu hành của con khiến con không cách nào ngồi yên. Nhưng con là gia chủ tương lai của Tịch gia ta, làm việc gì cũng nhất định phải suy xét lợi ích của Tịch gia lên hàng đầu... Vi phụ không muốn bắt con đưa ra lựa chọn như vậy!”
Tịch Tử Sở thống khổ nhắm mắt lại: “Nhưng chung quy vẫn tới thời điểm lựa chọn rồi, đúng không?”
“Chiến lược ổn định thế cục của chúng ta không thể thay đổi, nhưng nếu con đã biết tình hình bệnh dịch, vậy thì đúng lúc có thể trợ giúp y sư của chúng ta tiến hành trị liệu, xem có thể tìm ra biện pháp gì phòng chống hay không? Chỉ cần làm sơ lược qua, dưới tình huống sẽ không khiến bá tánh khủng hoảng, y sư toàn thành sẽ để mặc cho con điều khiển, con có thể toàn quyền phụ trách việc này!”
“Trong tất cả y án tương quan mà con từng đọc qua, điều đầu tiên để ngăn cản tình hình bệnh dịch mở rộng chính là ngăn cách trong ngoài, cấm đi ra ngoài. Sau đó mới là dọn sạch từng điểm từng người. Không còn cách nào khác!”
“Con tu hành nhiều năm như vậy, dùng sức mạnh siêu phàm của con đi giải quyết!” Tịch Mộ Nam dùng giọng điệu thật đáng tin mà nói: “Bất kể thế nào, Tịch gia năm đời kinh doanh, không thể bị hủy trong tay ta và con! Bằng không trăm năm sau, ta và con đều không có mặt mũi nào đi gặp tổ tông!”
Lời này đánh trúng Tịch Tử Sở.
Lịch sử gia tộc mấy trăm năm, giống một ngọn núi nặng trĩu đã hóa thành thực chất, ép tới y lập tức không cách nào xoay người.
Lần này y không trầm mặc thời gian quá dài.
“Lấy hung án Trư Cốt Diện Giả gây ra làm lý do, cấm đi lại ban đêm hai tháng!”
“Nhiều nhất là một tháng rưỡi, thêm nữa nhất định sẽ gây ra hoang mang.”
“Từ giờ trở đi, triệu tập hết những sức mạnh siêu phàm mà chúng ta có thể lấy ra, để con thống nhất điều phối, người thường không cách nào đối kháng ôn dịch xâm nhập.”
“Trừ lực lượng hộ vệ thiết yếu, còn lại đều nghe con sai phái.” Tịch Mộ Nam thoáng suy nghĩ, sau đó bổ sung thêm: “Trừ Liễu sư gia.”
“Tất cả thi thể bị nhiễm dịch đều phải tập trung thiêu sạch.”
“Những điều này con cũng có thể tự quyết định.”
Im lặng một hồi, thấy Tịch Tử Sở cũng không đáp lại, Tịch Mộ Nam mới vẫy vẫy tay nói: “Đi thôi!”
…
Dòng người vây quanh xe chở tù tuôn tới cửa nam, còn Khương Vọng thì lại đi ngược lại.
Hắn không biết đầu đuôi câu chuyện ra sao, cũng không biết quan phủ ở Gia Thành có ngay thẳng hay không.
Mặc dù ý kiến và thái độ của người dân rất mãnh liệt, nhưng ý kiến và thái độ của người dân lại là thứ rất dễ bị thao túng. Vậy nên điều này sẽ không trở thành căn cứ để hắn nhận định vấn đề.
Thứ duy nhất mà hắn thấy chính là người kia là một y sư trẻ tuổi tên Tôn Bình, gã đã bị cắt lưỡi rồi.
Chuyện này không hề hợp lí chút nào, đặc biệt là khi gã vẫn còn bị vây xem.
Là hình cũng dược, là phạt cũng thế.
Người không thể nói chuyện, thì không thể biện giải trước mặt mọi người.
Mọi người vẫn chỉ nghe thấy một giọng nói, giọng nói không ngừng lặp đi lặp lại tờ giấy tội trạng.
Dư luận thống nhất theo một chiều như vậy…
Chỉ cần một điểm này thôi, Khương Vọng đã không muốn hùa theo rồi.
Hắn đi ngược lại với dòng người.
Hình như xem trò vui là một sở thích bẩm sinh của nhân loại, không chỉ riêng những người dân ở Gia Thành.
Một chiếc xe tù đi ngang qua thành, một kẻ tù tội chỉ chờ bị chém, vậy mà cũng có thể hấp dẫn từng tốp lớn tốp nhỏ người dân đến vây xem.
Sau khi đi xuyên qua dòng người, đường phố bên trong khá vắng vẻ.
Khương Vọng không có hứng đi dạo, hắn nhanh chóng tìm đến một y quán gần đây. Ngoài dự đoán của hắn, bên trong y quán rất quạnh quẽ.
Chỉ thấy một học đồ thỉnh thoảng lại giã thuốc, cùng với một lão y sư lười nhát nằm cuộn tròn trên ghế.
Bên trong y quán không có lấy một bệnh nhân.
Khương Vọng đã đến được một lúc mà cũng không một ai bắt chuyện hỏi hắn một câu nào.
Hắn không nói gì, yên lặng đi tới y quán thứ hai.