Chương 379: Vấn y
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tình hình ở y quán thứ hai đại khái cũng giống với y quán đầu tiên.
Đối với người bên ngoài, đại khái sẽ không cảm thấy có vấn đề gì, có thể là người ở trong thành rất khỏe mạnh cho nên không một ai bị bệnh.
Nhưng Khương Vọng lại thấy đây là một vấn đề rất lớn.
Dựa vào kinh nghiệm nhà hắn từng mở tiệm bán thuốc, thì hai nơi là y quán và tiệm thuốc sẽ không bao giờ vắng vẻ.
Đói khát và bệnh tật là vấn đề nan giải mà chúng ta luôn phải chiến đấu kể từ khi con người bắt đầu biết ghi chép cho tới tận bây giở.
Khi đạt tới cảnh giới nhất định thì tu sĩ siêu phàm hầu như không bị bệnh nữa, thậm chí là không cần ăn uống.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể đi tới con đường siêu phàm như vậy.
“Khám bệnh sao? Chỗ nào không thoải mái?” Đến y quán thứ hai thì có người bắt chuyện rồi.
Nhưng Khương Vọng lại trực tiếp rời khỏi chỗ này.
Không hề quay đầu nhìn lại.
Hắn dựa vào vị trí trong trí nhớ, rồi đi đến tiểu viện mà lúc trước mình đã gặp Tịch Tử Sở.
Sau khi đập cửa mấy cái, hắn không hề ngạc nhiên khi thấy Tịch Tử Sở đang ở trong viện.
Lần này Khương Vọng đến mà không hề che giấu hành tung, Tịch Tử Sở không phát hiện ra hắn thì mới là kỳ lạ.
Lần xa cách này, trên người đã không còn trạng thái như trước nữa, tuy rằng đã cố gắng bày ra dáng vẻ tiêu sái, nhưng vẫn có thể thấy dấu vết áp lực giữa hai hàng lông mày.
“Sứ giả này đến đây là có chuyện gì?” Tịch Tử Sở không hề có ý định mời hắn vào trong, đứng ngay ở cửa hỏi chuyện.
“Trên trấn có người bị bệnh.” Khương Vọng nói ngắn gọn.
“Ngươi sẽ không cho rằng một người xuất thân từ Đông Vương Cốc như ta lại phải khám bệnh cho người ta chứ? Hơn nữa người kia còn là một bách tính bình thường ở trấn Thanh Dương.”
“Ta cho rằng, nếu như xuất hiện loại bệnh đáng sợ, thì ngươi thân là thiếu chủ Tịch gia, đồng thời cũng là tu sĩ Đông Vương Cốc, đằng nào cũng bụng làm dạ chịu (1).”
(1) Bụng làm dạ chịu: không thể chối bỏ trách nhiệm, không thể đổ trách nhiệm cho người khác.
“Loại bệnh đáng sợ gì?”
“Ta không biết.” Khương Vọng thẳng thắn nói: “Nhưng hai người chết ở trấn Thanh Dương đều mắc cùng một loại bệnh. Trước khi phát bệnh, bọn họ đều đã tới Gia Thành, ta nghĩ ngươi nên đề cao cảnh giác.”
“Triệu chứng bệnh như thế nào?”
“Sốt cao, vỡ mủ.”
“Thi thể đâu?”
“Chôn rồi.”
“Việc hậu sự đều được xử lí rồi, ngươi còn bảo ta cảnh giác cái gì?”
“Ngươi là học trò xuất sắc của Đông Vương Cốc, vậy ngươi cảm thấy đây là bệnh gì?” Khương Vọng hỏi.
“Có đến ít nhất một trăm loại bệnh có triệu chứng tương tự như ngươi nói. Chỉ có một số ít rất đáng sợ. Ngươi bảo ta trả lời ngươi kiểu gì?”
“Tình huống đáng sợ nhất sẽ như thế nào?”
Thấy Tịch Tử Sở không trả lời, Khương Vọng lại nói: “Tu sĩ siêu phàm cũng phải đảm nhận trách nhiệm siêu phàm. Việc này liên quan đến an toàn tính mạng của quá nhiều người, chúng ta cần phải chuẩn bị tốt cho trường hợp xấu nhất. Vì thế, ta bằng lòng giải trừ hiềm khích lúc trước với ngươi, cũng có thể giảm một nửa khoản bồi thường mà trước đó Tịch gia đã hứa hẹn với Trọng Huyền gia.”
Trong suy nghĩ của Tịch Tử Sở, bất kể là Khương Vọng hay Trọng Huyền gia thì đều chỉ là khách qua đường ở mảnh đất Gia Thành này mà thôi. Tịch gia mới là chủ nhân không thể thay đổi ở nơi này.
Quả thật y rất giật mình đối với thành ý của Khương Vọng.
“Tình huống xấu nhất… đơn giản là dịch bệnh.” Tịch Tử Sở nói: “Nhưng có lẽ không phải. Ta sẽ đặc biệt triệu tập lực lượng siêu phàm ở tại thành, sau đó tìm hiểu nguyên do của việc này. Nhìn tình hình trước mắt, có vẻ như có liên quan đến mấy Bạch Cốt Diện Giả của Bạch Cốt Đạo đã đến Gia Thành, đáng tiếc là ngươi không giữ lại người sống.”
“Có liên quan đến Bạch Cốt Đạo? Bạch Cốt Đạo điên điên rồ rồ, đúng là chuyện gì cũng làm ra được. Tịch huynh nhất định phải cảnh giác mới được.”
“Tất nhiên ta biết điều đó.”
“Vừa rồi, lúc ta vào thành có đi thấy một chiếc xe tù…” Khương Vọng đăm chiêu như có điều suy nghĩ: “Hình như người này là y sư tên Tôn Bình, gã đã bị cắt lười, không thể nói chuyện được. Nghe nói là yêu ngôn hoặc chúng (2) … Không biết gã đã nói yêu ngôn gì?”
(2) Yêu ngôn hoặc chúng: nói lời mê hoặc người khác.
“Gia Thành tự có quan phủ, ta không thể để ý hết mọi chuyện được. Tuy nhiên, bịa đặt rồi bị cắt lưỡi thì cũng là hình phạt bình thường đến mức không thể bình thường hơn.”
Khương Vọng gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Cho dù như thế nào, thì Đông Vương Cốc vẫn rất có quyền uy trên phương diện y đạo. Hơn nữa, hắn cũng hiểu Gia Thành có ý nghĩa như thế nào đối với Tịch gia, nên Tịch gia càng để ý đến sự an toàn của bách tính ở Gia Thành hơn hắn mới đúng, chắc sẽ không mặc kệ nguy hiểm đe dọa tính mạng người dân được.
Hắn dự định sẽ “cắm rễ” ở trấn Thanh Dương, biến nơi này thành đại bản doanh kinh doanh, cho nên mới muốn hoà hoãn quan hệ với Tịch gia.
Chờ sau này hắn phát triển rồi thì có thể cạnh tranh với Tịch gia, còn giai đoạn này thì khiêm tốn ẩn náu vẫn tốt hơn.
…
Vừa trở lại trấn Thanh Dương, Khương Vọng đã lập tức dặn dò Hồ Lão Căn giới nghiêm toàn trấn.
Triệu tập tất cả các hộ vệ bình thường ở mỏ quặng ra ngoài cùng với bộ khoái ở trên trấn, tất cả cùng nhau dò xét toàn trấn.
Duy trì giới nghiêm cho đến khi hắn cảm thấy an toàn mới thôi.
Bất kể bên phía Gia Thành kia đưa ra kế hoạch hay thái độ gì.
Tịch Tử Sở nói tình huống xấu nhất là dịch bệnh, vậy thì Khương Vọng coi như nó là dịch bệnh luôn.
Trong giai đoạn này, tất cả các tổn thất phát sinh của toàn bộ trấn do công việc bị gián đoán, kể cả là người ăn hay ngựa nhai thì đều do bản thân Khương Vọng gánh vác.
Khương Vọng vẫn gánh được chút tổn thất này.
Hoặc là nói, hắn bằng lòng gánh vác những tổn thất đó.
Sản nghiệp của Trọng Huyền gia ở Dương Quốc cơ bản đều có hình thức tương tự như quặng mỏ Hồ thị. Khi người được chọn giúp đỡ đại diện sản nghiệp chiêu mộ tu sĩ siêu phàm, mỗi lần kết toán theo năm hoặc theo tháng đều chỉ nhìn tiền lời chứ không để ý cái khác.
Như vậy có thể tiết kiệm sức lực bớt nỗi lo, mà cũng không ảnh hưởng tiền lời thu vào. Nhưng vấn đề chính là thiếu hụt sự kiểm soát ở bên trong.
Trước nay cách mà Trọng Huyền gia ứng dối với việc này là quản lý chặt việc phân phối tài nguyên siêu phàm. Có thể để người khác xử lí các công việc hằng ngày, nhưng người phân phối tài nguyên siêu phàm thì nhất định phải là người trong tộc Trọng Huyền thị.
Không thể không nói tưởng tượng thì hay lắm, nhưng khi ra thực tế thì hiệu quả lại không hề tốt như vậy.
Mỏ quặng Hồ thị chính là một ví dụ điển hình.