Chương 380: Văn bản an dân của Gia Thành
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong ngày thường ngươi ngươi ta ta, cống nạp định kỳ thì không có vấn đề gì. Nhưng một khi báu vật xuất thế, Hồ gia nổi lên dị tâm, thì mỗi một phương diện đều có vô số cách có thể trốn xa khỏi Trọng Huyền gia. Quả thật là Trọng Huyền gia có năng lực để khiến cho bất kỳ ai phản bội họ phải hối hận, nhưng tổn thất thì vẫn còn đó.
Mà còn phải chỉnh đốn lại những sản nghiệp này, khiến cho hình thức làm kho hàng hậu cần của Trọng Huyền Thắng lúc trước không thể thực hiện được.
Như việc để cho Khương Vọng giết chết cha con Hồ thị, cùng với đạt thành ký kết ngầm với người quản lý Tịch gia cũng là một loại biện pháp.
Nhưng tóm lại cũng không thể cứ giết hết như vậy.
Hiện tại hắn cũng không vội vàng tiếp nhận toàn bộ chuyện làm ăn của Trọng Huyền gia ở Dương qquốc, mà dự định trước tiên lấy trấn Thanh Dương làm gốc, sau đó từ từ lan dần ra, như vậy thì có thể đúng với châm ngôn làm ít mà hiệu quả cao.
Bây giờ ở mỏ quặng, người có năng lực siêu phàm gồm có Trúc Bích Quỳnh, Hướng Tiền và Trương Hải.
Xử lý công việc ngày thường có Độc Cô Tiểu và Hồ Lão Căn.
Khương Vọng có thể dồn toàn bộ sự tập trung vào việc tu hành, trong lúc đó ngoại trừ gửi thư về cho An An và Diệp Thanh Vũ thì không cần bận tâm chuyện gì nữa.
Tình hình như thế được duy trì cho đến bảy ngày sau.
Cũng tức là năm 3918 theo Đạo lịch, năm Nguyên Phượng thứ 54 theo Tề lịch, ngày mùng bốn tháng sáu.
…
Nhìn chung trong các triều đại Đại Tề, thời gian mà Nguyên Phượng tồn tại đủ để cạnh tranh trở thành niên hiệu tồn tại lâu nhất.
Trong lịch sử lâu dài của Đại Tề, cũng chỉ có hai niên hiệu được sử dụng hơn năm mươi tư năm mà thôi.
Dương Quốc là nước thuộc địa, nên tất nhiên cũng dùng Tề lịch.
Lúc này, Khương Vọng vừa mới khồi phục tinh thần sau khi tu hành, cố gắng kiềm chế lại Thiên Địa Môn như ẩn như hiện.
Nếu như hắn muôn phá tan Thiên Địa Môn, thì hiện tại có thể bắt đầu thử nghiệm.
Chín đại Tinh Hà Đạo Toàn trong Thông Thiên Cung lặng lẽ chuyển động, Triền Tinh Linh Xà cường tráng linh hoạt bò tới bò lui ở bên trong mấy cái Tinh Hà Đạo Toàn… Minh Chúc đã không đủ chỗ cho nó lượn vòng nữa rồi.
Lần báo động trước đêm thành Phong Lâm bị hủy diệt khiến cho Khương Vọng cảm thấy dường như Minh Chúc có linh trí của riêng nó. Nhưng sau lúc đó thì chưa xuất hiện trường hợp tương tự nào.
Hơn nữa, Minh Chúc lúc này đã rất ngắn rất nhỏ, nếu như lại tìm cách đốt nó, thì Khương Vọng sợ có lẽ nó không sống được quá một khắc thời gian.
Tim bỗng nhiên đập nhanh hơn khiến Khương Vọng dừng việc tu hành lại, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Hiện tại hắn vẫn ở trong quặng mỏ, ở cùng một chỗ với những thợ mỏ giản dị cần cù này khiến hắn cảm thấy rất chân thật.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt hoảng loạn của Độc Cô Tiểu khiến cho tâm trạng của Khương Vọng như bị bóng tối che phủ.
Sau cái chết của Cát Hằng, cộng với việc thi thể vỡ vụn của Trư Cốt Diện Giả và ngón tay của Hồ Thiếu Mạnh bị mang cho chó ăn.
Thì Khương Vọng cảm thấy không có bao nhiêu chuyện có thể khiến cho nàng ta phải hoảng loạn.
“Rất nhiều người chết ở trong trấn Thanh Dương!”
Tiểu Tiểu vừa nói chuyện đã khiến Khương Vọng phải giật mình.
Hắn nhanh chóng túm lấy Tiểu Tiểu, vội vã dẫn nàng ta đi về phía trấn Thanh Dương: “Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?”
Lượng đạo nguyên dự trữ dồi dào đủ để hắn có thể che chở cho Tiểu Tiểu trong quá trình tiến lên.
Cảnh vật quen thuộc không ngừng biến mất khỏi tầm mắt khiến Tiểu Tiểu cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Phát… bệnh!”
Khương Vọng không biết rằng, nguyên nhân khiến Độc Cô Tiểu hoảng loạn không phải là do rất nhiều người trên trấn Thanh Dương chết rồi, mà là do nàng ta lo lắng vì chuyện này mà phải gánh chịu sự bất mãn và tức giận của Khương Vọng.
Mà hắn cũng không có tâm trạng để lo lắng cho cảm xúc của thị nữ nhỏ của mình nữa.
Khương Vọng thật sự không hiểu, mặc kệ là bệnh gì, cho dù là ôn dịch thì không phải trấn Thanh Dương cũng đã chuẩn bị tốt công tác ứng phó rồi sao? Tại sao lại còn khiến nhiều người chết như vậy?
Khương Vọng lợi dụng tu vi siêu phàm của mình để nhanh chóng đến trấn Thanh Dương, nghe được tin tức này nên Trúc Bích Quỳnh, Hướng Tiền và Trương Hải cũng đều đuổi theo tới.
Khoảng cách từ mỏ quặng Hồ thị đến trấn Thanh Dương cũng không xa, thế nhưng khi Khương Vọng bay đến trấn Thanh Dương, rất nhiều người nhìn thấy hắn thì đều nhớ tới… lần trước hắn bay nhanh đến đây cũng chính là lúc hắn chém Hồ Thiếu Mạnh.
Ở Dương Quốc, sảnh đường của đình trưởng ở trong nha môn gọi là trấn thính.
Lúc này, Hồ Lão Căn với dáng vẻ tiều tụy đang ở trong sảnh.
Lão ta không có bản lĩnh cứu vãn tình thế nguy cấp, thậm chí còn không có dũng khí để đối mặt với chuyện này.
Lúc trước, lão ta có được vị trí này cũng chỉ là vì biết nghe lời, cộng với việc khá quen thuộc với nơi này.
Vào lúc Khương Vọng đến trấn thính, bỗng nhiên lão ta cảm thấy hai chân mềm nhũn, nhưng không biết vì sao trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Nói ngắn gọn đầu đuôi mọi chuyện cho ta nghe.” Khương Vọng nói thẳng.
“Đại… đại nhân, là như thế này, bọn họ, bọn họ…” Hồ Lão Căn gắng gượng nói một lúc lâu, mà vẫn không thể nói ra được nguyên do.
Lúc này, sự bất mãn của Khương Vọng đã hiện ra hết trên mặt.
Độc Cô Tiểu ở phía sau nói: “Lão gia, lúc nãy khi gặp mặt ta vẫn chưa kịp nói, trên toàn bộ khu vực trấn Thanh Dương, những người phát bệnh đều có triệu chứng tương tự với hai người đã chết sớm nhất kia! Tính đến thời điểm ta biết tin và báo cáo với ngài, thì hôm nay đã có hai mươi bảy người chết, trong vòng mấy ngày nay, số người tử vong đã lên đến năm mươi ba. Tạm thời không thể xác định được… con số chính xác về số người đang phát bệnh và nghi phát bệnh!”
Rõ ràng là Hồ Lão Căn phụ trách trấn Thanh Dương, nhưng Độc Cô Tiểu lại thuộc làu làu những số liệu này.
“Tại sao bây giờ ta mới biết?”
“Hôm nay thuộc hạ cũng mới biết chuyện này… Đại khái là do ngày hôm qua bệnh tình bạo phát quá lợi hại, không che giấu nổi!”
“Không che giấu nổi.”
Khương Vọng lặp lại câu nói này, ánh mắt nhìn về phía Hồ Lão Căn trở nên lạnh lùng: “Là ngươi giấu giếm sao?”