Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 381: Rõ ràng đó là một tờ “văn bản khuyên chết” mà!

Chương 381: Rõ ràng đó là một tờ “văn bản khuyên chết” mà!


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Trước đó, ta không nghĩ rằng sẽ nghiêm trọng như thế này.” Hồ Lão Căn càng hoảng loạn thì lại càng nói lung ta lung tung: “Những người kia đã chết ở trong thôn từ sớm, mà không báo lên. Hôm qua ta cũng mới biết, vốn cho rằng có thể khống chế được.”
“Ta đã dặn dò từ lâu, phải tiến hành kiểm soát như đang diễn ra ôn dịch, hoàn toàn giới nghiêm trấn. Tại sao chuyện lại có thể thành ra thế này?” Khương Vọng nhìn thẳng vào mắt của Hồ Lão Căn, tay đã đặt trên kiếm.
Một lời không đúng, hắn sẽ lập tức giết người!
Chút tình cảm ngày xưa không đủ để Hồ Lão Căn nhận được sự tha thứ.
Vào lúc Khương Vọng còn che giấu thân phận, lão ta đã bắt đầu lấy lòng hắn, lý do là vì Khương Vọng chính là một tu sĩ siêu phàm, còn coi ông ta như con người.
Điều khiến Khương Vọng không thể chấp nhận nhất chính là lúc trước hắn bởi vì lý do này mà tín nhiệm Hồ Lão Căn, nhưng sau khi Hồ Lão Căn làm đình trưởng thì lại không xem những người dân khác trong trấn là con người, làm tổn hại đến tính mạng của bọn họ!
Dựa theo thống kê hộ tịch, toàn bộ trấn Thanh Dương có 36.671 người. Trong đó một nửa dân ở trên trấn Thanh Dương, một nửa còn lại thì phân tán ở ba mươi mấy thôn xóm.
Con số 53 ca tử vong, viết ở trên giấy thì chỉ là một con số nhẹ nhàng.
Nhưng trong thực tế, giữa đám người đang sống sờ sờ đấy, thì con số đó đã là một con số cực kỳ đáng sợ đối với nhân số ở trên khu vực trấn Thanh Dương. Một khi công bố con số này ra ngoài thì cũng đủ để gây nên sự khủng hoảng trên diện rộng!
Hồ Lão Căn ấp úng không giải thích được.
Vẫn là Độc Cô Tiểu ở bên cạnh giải thích: “Có rất nhiều người dân ở trong trấn không nhịn được, không chịu ở nhà. Họ bận rộn tìm kế sinh nhai, tụ họp ăn uống, thật sự là rất nhiều. Bọn họ đều là các hương thân phụ lão, cũng không có phạm tội làm trái luật, mấy bổ khoái trên trấn cũng không thể làm gì họ. Theo thuộc hạ thì nguyên nhân chủ yếu vẫn là do tờ thông báo ở Gia Thành.”
“Tờ thông báo của Gia Thành?”
“Văn bản an dân, các trấn đều có, đều phải dán.” Cuối cùng Hồ Lão Căn cũng phản ứng lại, lão ta cầm một tờ thông báo từ trên bàn lên, dùng hai tay đưa cho Khương Vọng: “Bởi vì văn bản an dân này mà người dân trong trấn đều không tin ta, không chịu ở trong nhà chờ. Khuyên như thế nào cũng vô dụng.”
Thực ra Hồ Lão Căn không nói đúng hoàn toàn, bởi vì lúc đó ngay cả lão ta cũng cảm thấy là Khương Vọng chuyện bé xé ra to, cũng cảm thấy sẽ không phát sinh chuyện lớn gì.
Đương nhiên, Khương Vọng cũng nhìn ra điểm này.
Nhưng giờ phút này, toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt trên tấm thông báo mỏng man nhưng hấp dẫn kia.
Trang giấy không dày, nhưng bởi vì bên trên nó có in con dấu của phủ thành chủ Gia Thành, nên nó rất có trọng lượng.
Công thêm sự tín nhiệm mà Tịch gia đã tích lũy được sau mấy đời người kinh doanh trên khu vực Gia Thành này.
Là sự tín nhiệm của mấy trăm ngàn bách tính đối với phủ thành chủ của Gia Thành!
Chỉ là một tờ giấy, nhưng lại có trọng lượng hơn bất cứ thứ gì.
Trên giấy viết…
“Hiện nay có bệnh tật quấy nhiễu nhân dân, lời đồn đại xuất hiện khắp nơi.
Bản phủ lấy danh nghĩa tu sĩ siêu phàm Tịch Tử Sở của Đông Vương Cốc để làm sáng tỏ sự việc!
Cho đến hiện này, chưa thấy bệnh này có dấu hiệu truyền nhiễm.
Đông Vương Cốc thân là đại y tông, tu sĩ Đằng Long Tịch Tử Sở.
Không cần lo lắng về bệnh nhỏ này, bỏ ngoài tai mấy lời đồn đại!
Mọi hoạt động ở trong thành đều không cần bị gián đoạn.
Mong bá tánh yên lòng!”
Mới đọc xong văn bản an dân này. Một luồng khí lạnh từ xương cụt vọt thẳng lên thiên linh.
Sau đó, là sự tức giận không thể nào khống chế được!
Nói là không truyền nhiễm, vậy mà năm mươi bảy người chết ở trấn Thanh Dương đều mắc cùng một loại bệnh.
Nói là sẽ tiêu diệt nhanh, nhưng trấn Thanh Dương đã có năm mươi bảy người tử vong rồi!
Vậy toàn bộ khu vực Gia Thành có bao nhiêu người bị bệnh, bao nhiêu người chết?
Đây là văn bản an dân chó má gì vậy.
Rõ ràng đó là một tờ “văn bản khuyên chết” mà!

Lý Tấn năm nay đã hơn năm mươi tuổi, đã đến độ tuổi gần đất xa trời.
Hôm nay ông ta vẫn muốn ra phố dạo một vòng như bình thường, bổ khoái trấn trên lại ngăn cản ông ta.
“Ngươi muốn gì hả?” Lý lão đầu phẫn nộ quát.
Họ Lý là dòng họ có nhân khẩu nhiều thứ hai ở trấn Thanh Dương, chỉ sau họ Hồ.
Lý Tấn là một tộc lão có bối phận rất cao, ở trấn Thanh Dương cũng là một người vô cùng được tôn trọng.
Bổ khoái này ông ta nhận ra, là tiểu tử Vương gia, chẳng qua chỉ choàng lên một lớp da chó mà lại dám cản đường của mình, lật trời rồi!
“Lão Lý.” Vương bổ khoái khuyên nhủ: “Trên trấn có lệnh, trong khoảng thời gian này bị cấm đi lại, bất kể là ai cũng không được đi khắp hang cùng ngỏ hẻm, chỉ có thể ở trong nhà mà thôi!”
“Vì sao lại cấm đi lại chứ?”
“Hai ngày trước không phải có hai người bị bệnh chết sao? Đình trưởng cảm thấy rất nguy hiểm, trong khoảng thời gian này mọi người nên tránh xa nguy hiểm. Đợi đến khi nguy hiểm qua đi lại ra ngoài đi dạo thì tốt hơn!”
“Hồ Lão Căn kia biết cái gì chứ! Ta còn chẳng hiểu lão ngốc kia sao!” Lý lão đầu đẩy Vương bổ khoái nói: “Tưởng là lão đầu tử ta không biết chữ sao? Trong thành dán thư an dân ngươi không nhìn thấy sao?” Bệnh này không có chuyện gì, mau tránh ra cho ta!”
Vương bổ khoái lộ vẻ khó xử: “Đại gia, ngài vẫn nên chú ý an toàn thì tốt hơn, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất mà.”
“Bởi vì thứ gọi là, đến năm mươi biết thiên mệnh. Ngươi có hiểu biết thiên mệnh là ý gì không? Ta đã đến cái tuổi này rồi, ta còn sợ gì chứ?” Lý lão đầu trừng mắt: “Bị bệnh chết ta sẽ không oán trách ngươi, được không?”
Vừa nói vừa đưa tay đẩy hàng rào đang dựng trên phố ra.
Vừa đi ra ngoài vừa lầm bầm: “Thiên hạ thái bình, còn không cho ra khỏi nhà! Thật là kỳ lạ! Ta làm trái pháp luật sao, nhìn ta cứ như nhìn phạm nhân vậy?”
Vương bổ khoái bất đắc dĩ nhìn đồng liêu, đành phải làm bộ như không nghe thấy.
Chuyện như vậy đã xảy ra không chỉ một lần. Có thư an dân từ Gia Thành ban xuống nên dân chúng căn bản không sợ hãi. Cho nên ngay cả những lời khuyên nhủ nhắc nhở cẩn thận thì cũng phần lớn bị coi là lời đồn.
Cho dù là trấn Thanh Dương thì việc quản chế cũng rất khó được phổ biến. Ít nhất thì trên danh nghĩa, trấn Thanh Dương dù sao vẫn là nơi do Gia Thành quản hạt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất