Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 391: Ta đợi huynh

Chương 391: Ta đợi huynh


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Ta không giết ngươi. Người lúc này còn bằng lòng ở bên ngoài bảo hộ tòa thành này đã không còn nhiều!" Khương Vọng nói xong thì cất bước rời đi.
"Công tử cũng vậy!" Bỗng nhiên, tên binh sĩ đó hô lên phía sau: "Tịch công tử cũng là người đang bảo hộ tòa thành này!"
Khương Vọng không quan tâm.
Muốn tìm Tịch Tử Sở không hề khó, Truy Tư có thể chỉ ra phương hướng, mà nơi tu sĩ siêu phàm trong thành đang tụ tập, hẳn là nơi Tịch Tử Sở đang ẩn thân.
Cuối cùng, đi đến phía trước một tiểu viện, là toà biệt viện của Tịch Tử Sở ở bên ngoài Tịch gia.
Khương Vọng từng đến tòa tiểu viện này mấy lần.
Mỗi lần đến đều khác nhau.
Lần đầu đến, mỹ tỳ dẫn đường, giai nhân rót rượu.
Lần thứ hai đến, ngay cả cửa cũng chưa đi vào.
Lần này tới, cửa lớn mở rộng, nhưng nơi đã từng là hòn non bộ, đình nghỉ mát đều không thấy.
Khắp nơi đều là bệnh nhân của dịch bệnh nằm la liệt.
Tiếng ai thán, tiếng khóc, tiếng ho, cùng với mùi thuốc và máu tươi trộn lẫn ập thẳng đến Khương Vọng.
Đương nhiên cũng không có mỹ tỳ, giai nhân, chỉ có y sư bao bọc cẩn thận lật đật đi lại.
Khương Vọng đi trong viện, cũng không ai đến tra hỏi hắn.
Không người nào quan tâm hắn là ai, hắn có chuyện gì và đang muốn làm gì.
Cuối cùng, hắn đi đến trước mặt Tịch Tử Sở.
Cầm thanh kiếm sáng loáng trên tay, dù là giết nhiều người như vậy, nhưng Trường Tương Tư vẫn không nhiễm lấy một vệt máu.
Lúc này, Tịch Tử Sở đang châm cứu cho một người bệnh. Sau lưng y còn có một hàng người rất dài, tất cả đều đã mắc dịch bệnh.
Nếu không phải thân thể hắn đã vào siêu phàm, e rằng y đã sớm nhiễm dịch mà chết.
Khương Vọng thu kiếm vào vỏ. Sau khi ra khỏi trấn Thanh Dương, một đường đi đến nơi đây đã không còn sát ý.
Tịch Tử Sở châm cứu xong bệnh nhân trước mặt, liếc nhìn Khương Vọng một chút, rồi rất nhanh quay qua cứu chữa một bệnh nhân khác.
Miệng nói: "Mời sứ giả trở về, hiện tại ta không có thời gian. Càng không rảnh tranh đấu với ngươi."
Có lẽ quả thật đã quá mệt mỏi, hoặc là ở chung với bệnh nhân một khoảng thời gian, khiến y thay đổi một cách không hề hay biết.
Thường ngày, y sẽ không thằng thắn như vậy.
Khương Vọng nhìn quanh, tu sĩ siêu phàm trong tòa tiểu viện này rất đông, nhưng mỗi người đều vô cùng bận rồn, không quan tâm chuyện vặt, toàn tâm toàn ý đối kháng với dịch hạch, giống như Trúc Bích Quỳnh lúc trước.
"Ngươi làm việc này bao lâu rồi?"
"Không nhớ, cũng không cần phải nhớ!"
"Không ai nói với ngươi sao?" Khương Vọng hỏi.
"Nói cái gì?" Tịch Tử Sở nhịn không được nói.
Có lẽ là thất vọng, là sợ hãi. Hoặc là vốn dĩ không ai có thể phân tâm đi thăm dò tin tức.
Tóm lại, không ai báo cho y là Tịch Mộ Nam đã chết.
"Phụ thân ngươi thất trách, ta đã giết hắn!"
Bỗng nhiên, Tịch Tử Sở đứng dậy, giận dữ nhìn Khương Vọng, một đôi mắt mỏi mệt tràn đầy sát cơ.
"Không phải lời đùa nào cũng có thể nói!"
Khương Vọng thấy được ngay khi hắn vừa nói ra câu này, bầu không khí xung quanh biến đổi. Hầu như những bệnh nhân, y sư, tu sĩ siêu phàm kia đều nổi lên sát tâm đối với hắn.
Điều này ngược lại khiến hắn có chút yên lòng. Nói rõ ít ra ở nơi đây, Tịch Tử Sở còn có được một chút ủng hộ.
"Ngươi cứu người trước, ta sẽ ở ngay đây không trốn tránh!" Khương Vọng nói: "Tòa thành thị này hình như mắc bệnh rồi. Y đạo không phải sở trưởng của ta, ta chính là tới tìm đáp án từ ngươi."
Hắn hỏi: "Dùng thuốc mạnh trị ác bệnh. Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Nơi này không chào đón ngươi!" Tịch Tử Sở lạnh lùng ngồi xuống.
Y tuyệt không tin Tịch Mộ Nam cầm Ấn thành chủ Gia Thành, Lý Văn Xích Kỳ trong tay sẽ bị Khương Vọng chỉ Thông Thiên Cảnh giết chết.
Dù là hắn càng mạnh hơn nữa, thì cũng không có khả năng.
Dù vậy, y cũng không có kiến nhẫn với cuộc đối thoại dạng này. Chỉ là trở ngại bệnh nhân đang hấp hối trước mặt, nên không thể lập tức phát tác.
"Cho đến bây giờ, ngươi hẳn là đã rõ rằng nếu cứ tiếp tục chữa trị ở đây, căn bản như muối bỏ biển, không giải quyết được dịch hạch đang tràn lan! Ngươi nên lập tức cầu xin giúp đỡ từ Triều đình Dương Quốc, cũng công bố tình trạng thật sự cho toàn bộ bách tính. Điều động mọi lực lượng, phong tỏa toàn vực, ngăn chặn truyền nhiễm, rồi loại bỏ từng chút! Trị liệu cho từng người!"
Tịch Tử Sở im lặng. Y là tu sĩ xuất thân từ Đông Vương Cốc, đặc biệt là trong khoảng thời gian này đã đích thân tiếp xúc vô số bệnh nhân, sao lại không biết?
Khương Vọng nói thành chủ Gia Thành thất trách, câu này nói không sai!
“Thứ này có thể giúp ngươi."
Khương Vọng lấy Lý Văn Xích Kỳ từ trong ngực ra, ném trước mặt Tịch Tử Sở.
Đây là thành kỳ của Gia Thành, tuy rằng rách nát nhưng vẫn là bảo vật.
Khương Vọng ném xuống không phải bố thí.
Bởi vì Gia Thành hiện giờ, chỉ Tịch Tử Sở có trình độ điều động toàn bộ lực lượng chống lại dịch hạch. Mà Lý Văn Xích Kỳ cũng chỉ trong tay y mới có thể phát huy được tác dụng lớn nhất.
Khi Tịch Tử Sở nhìn thấy Lý Văn Xích Kỳ, đầu tiên là sững sờ, sau đó lại nổi giận như điên!
Lá thành kỳ này ở đây, đủ để chứng minh điều Khương Vọng nói là thật, không phải là nói đùa, không phải là lời nói oán giận, mà sự thật là hắn đã giết chết Tịch Mộ Nam!
Đạo nguyên trong Thông Thiên Cung sôi sục, Tịch Tử Sở đứng bật lên.
Nhưng một đôi tay đè bả vai y lại.
Đạo nguyên mãnh liệt không ngừng dâng trào, Khương Vọng kiềm chế Tịch Tử Sở lại, dùng đạo nguyên làm một trận chạm trán trực tiếp.
Kết quả, Tịch Tử Sở ngồi trở lại vị trí cũ.
"Hiện giờ, chúng ta có thể chém giết lần nhau! Nhưng chuyện quan trọng nhất là cứu chữa bách tính toàn thành. Việc của hai ta là việc tư, cái chết nhẹ tựa lông hồng, đợi xong việc chính thì giải quyết!"
"Thù giết cha, không đội trời chung!" Tịch Tử Sở mệt mỏi lâu ngày, lại nhất thời bị khống chế, nhưng ngăn không được y căm hận gào thét.
"Phụ thân ngươi thân là thành chủ, lại giấu diếm dịch bệnh. Ông ta giết chết biết bao nhiêu người cha, người mẹ? Lại có bao nhiêu đứa trẻ cũng vì vậy mà chết?"
Giọng nói Khương Vọng càng lớn: "Ngươi có thể tìm ta báo thù, nhưng ngươi phải đón lấy sự phẫn nộ từ bọn họ trước. Giải quyết hận thù của mấy trăm ngàn bách tính Gia Thành. Bằng không, ngươi sao có tư cách chết, lại dựa vào gì mà nói đến hận thù?"
Tịch Tử Sở không thể nhúng nhíc, nhưng đôi mắt đỏ như máu: "Ta nhất định sẽ giết ngươi. Khương Vọng! Ta nhất định sẽ giết ngươi!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất