Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 404: “Thật sự là con trai của Tần lão tiên sinh sao?”

Chương 404: “Thật sự là con trai của Tần lão tiên sinh sao?”


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Buổi tối ngày hôm trước hắn mê rượu, uống nhiều một chút, ngày tiếp theo ngủ thẳng đến trưa mới dậy.
Ngô Ẩm Tuyền vỗ trán một cái, thầm nghĩ hỏng bét. Cũng không phải hắn sợ trễ điểm danh, trong tù làm gì có ai quan tâm đến mấy thứ này, cỡ nào thì hắn cũng là một cai ngục, đi muộn về sớm cũng không tính cái gì.
Hắn lo lắng chính là tiếp người chậm trễ, văn nhân giàu có kia chịu không nổi sức ép, chết ở trong “phòng chữ Địa.”
Không nói đến việc mục đích của hắn không đạt được mà lỡ như Thành Vệ quân kia quay lại tìm người thì biết phải ăn nói thế nào đây.
Ngô Ẩm Tuyền gần như là chạy chậm một đường, chạy tới trong nhà tù, thẳng tới “phòng chữ Địa.”
Ngoài dự kiến của hắn chính là, trong phòng giam vô cùng an bình.
Các phạm nhân ngày thường hung thần ác sát, bây giờ toàn bộ đều thành thành thật thật hoặc ngồi hoặc nằm, hoặc là ngây người, hoặc là đang bắt rận.
Ngẫu nhiên còn có người nói chuyện phiếm, toàn bộ đều hạ thấp giọng, giống như sợ ồn ào tới ai đó.
Ngô Ẩm Tuyền thăm dò tìm kiếm một vòng bên trong.
Người thứ hai đang nghiêng người nằm ngủ trên cái giường ngủ bên trái, đây là gian đại lao trong phòng đối diện cửa thông gió, là cái giường ngủ duy nhất coi như mát mẻ, không phải văn nhân phú quý kia thì còn ai nữa?
Chứng kiến một màn trước mắt này khiến cho Ngô Ẩm Tuyền đặc biệt lạ lẫm.
Thậm chí hắn còn lui lại mấy bước, liên tục dò xét vị trí của gian phòng giam này, cuối cùng mới xác định hắn không có đi nhầm chỗ. Đây đúng là “phòng chữ Địa” mà những kẻ trong nhà tù vừa nghe đến đã sợ hãi biến sắc, cũng không phải là kiểu phòng giam điển hình dùng để lừa gạt quan trên gì đó.
Ngô Ẩm Tuyền nghi ngờ, không biết có phải tên kia đã bị đánh chết rồi hay không, cái bè lũ thối nát này lại cố ý lấp liếm thành dáng vẻ ông ta đang ngủ, dùng để trốn tránh xử phạt.
Hắn đang muốn đi ra ngoài triệu tập những lính canh ngục khác lại đây, một mình hắn đúng là không dám đi vào dẫn người ra.
Lão Đinh lính canh ngục nghiêng đầu, bưng thứ gì đó đi tới.
Đến gần xem xét, đúng là lão ta đang bưng một mâm thức ăn, bên trên có một con gà quay, hai cái bánh bao chay, thậm chí còn có một bầu rượu!
“Hay cho lão Đinh nhà ngươi!” Ngô Ẩm Tuyền với tay muốn kéo đùi gà xuống: “Đây là ai hả, thoải mái như vậy sao? Có phải tiểu tử nhà ngươi lại lăn không ít dầu rồi hay không?”
“Thoải mái” ở bên ngoài có nghĩa là “thoải mái”, nhưng mà ý nghĩa ở trong tù lại chính là “không tiếc tiêu tiền”.
“Lăn dầu” cũng là tiếng lóng trong tù, ý là thu nhận hối lộ.
Lão Đinh bưng mâm thức ăn đặt ở bên cạnh, tránh đi tay của Ngô Ẩm Tuyền, cười mỉa nói: “Thủ lĩnh, ta làm chút đồ ăn cho Tần tiên sinh.”
Tay của Ngô Ẩm Tuyền đi được nửa đường đột nhiên sững sờ hạ xuống, trong lòng có chút không thoải mái.
Hắn tự hỏi ngày thường bản thân đối đãi với những thủ hạ lính canh ngục này rất phúc hậu, cho phép bọn họ âm thầm “lăn dầu” ở bên trong, không hề giống những cai ngục khác chỉ lo cho bản thân. Lúc này là hắn nhìn thấy, chia lãi một chút cũng là yêu cầu rất hợp lý.
Nhưng lão Đinh này sao lại không biết điều như vậy chứ!
“Ăn mỗi cái đùi gà thôi mà cũng không cho à?” Hắn nghiêm mặt hỏi.
Trong phòng giam rất tối, lão Đinh không quá chú ý tới sắc mặt của Ngô Ẩm Tuyền, chỉ cười trừ nói: “Tần tiên sinh là người thích sạch sẽ, ngài đụng vào, có lẽ tiên sinh sẽ không ăn. Bữa cơm này cũng không phải là tiền ta lấy ra, là của nhóm người chung phòng kia gom góp lại, tiền mua rượu không đủ ta còn phải bù thêm chút ít đấy. Lát nữa ta sẽ mời ngài dùng món khác.”
Điều này càng làm cho Ngô Ẩm Tuyền ngạc nhiên hơn, thậm chí còn quên luôn việc tiếp tục tức giận.
Cái lũ thối nát “chung phòng” kia, mỗi một tên đều là da dày thịt béo, cho dù là đao cắt tới trên người bọn họ cũng không nỡ ói ra nửa đồng Đao Tệ, cho nên mới sẽ bị nhét vào tới “phòng chữ Địa” này.
Bảo bọn họ góp tiền mua rượu và đồ ăn, đúng là ép dầu từ trong khe đá ra mà.
“Tần tiên sinh nào?” Hắn nhịn không được hỏi.
“Ta cũng chỉ mới biết sáng nay thôi. Phạm nhân vừa được đưa tới ngày hôm qua chính là Tần quán trưởng của y quán Trạch Nhân thành Tây, chính là đứa con trai kế thừa y bát của Tần lão tiên sinh.”
“Thật sự là con trai của Tần lão tiên sinh sao?” Ngô Ẩm Tuyền mở to hai mắt ra nhìn.
Tần lão tiên sinh là nhân vật mà cả Việt Thành không có người nào không biết, không có người nào không hiểu. Không chỉ vì y thuật của ông ta cao siêu, cứu sống nhiều người mà còn vì tấm lòng thầy thuốc nhân ái của ông ta.
Lòng nhân ái ở đây cũng không phải là nói ông ta tới khám bệnh tại nhà không lấy tiền, trên thực tế Tần lão tiên sinh thu phí cực kỳ cao, người bình thường cơ bản là không mời nổi ông ta.
Nhưng y quán Trạch Nhân của ông ta, mỗi năm đều sẽ khám và chữa bệnh cho rất nhiều người bần cùng khốn khổ không có tiền cầu y.
Mỗi lần khu vực nằm trong Việt Thành có chỗ nào gặp tai họa, chỗ nào bị mãnh thú tập kích qua, y quán Trạch Nhân chắc chắn sẽ là người đầu tiên quyên góp giúp đỡ.
Lại càng không cần phải nói đến cái loại chuyện linh tinh như cứu tế cô nhi, phát cháo cho ăn mày, vấn dược này.
Khoảng tiền khổng lồ mà Tần lão tiên sinh thu được từ chuẩn bệnh toàn bộ đều dùng ở mặt này.
Đồ tử đồ tôn của ông ta, rất nhiều kẻ đều là cô nhi không có nhà để về, ông ta chẳng những gánh vác sinh hoạt của bọn họ, còn truyền thụ tài nghệ cho họ, để cho bọn họ có thể tự lập.
Nói tóm lại, ở Việt Thành, có lẽ chưa từng có người nào gặp qua Tần lão tiên sinh, nhưng lại không có ai chưa từng nghe kể về Tần lão tiên sinh.
Ngô Ẩm Tuyền đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Đúng vậy!” Lão Đinh có chút kích động: “Cha ta có thể sống tới bây giờ, toàn bộ đều nhờ vào Tần lão tiên sinh cả đấy!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất