Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 403: Lạ lùng quái gở

Chương 403: Lạ lùng quái gở


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng hắn mười bảy tuổi khai mạch, chỉ trong một năm ngắn ngủi đã liên tục vượt Du Mạch, Chu Thiên, mười tám tuổi đã là Thông Thiên Cảnh, bất kỳ lúc nào cũng có thể mở ra Thiên Địa Môn.
Xác định được thần thông trong Nội phủ, có tư cách tranh đoạt tên tuổi Thông Thiên Cảnh mạnh nhất đương thời, đã đánh bại Khương Vô Dung, đã đánh bại Trọng Huyền Thắng khi hắn ta còn ở Thông Thiên Cảnh …
Hắn như vậy, thế mà lại bị kỳ thị vì xuất thân của mình ư?
Nếu bây giờ quận chủ quận Nhật Chiếu là một lão nhân bình thường cũng không sao, hết lần này tới lần khắc lão ta lại là người đứng đầu một quận. Mẹ kiếp, tâm tính ngạo mạn như vậy, tầm mắt hạn hẹp cỡ nào đây chứ!
Thân ở trong nước phụ thuộc Tề Quốc, thế nhưng còn cao ngạo hơn cả người Tề Quốc.
Còn không chờ người của quận phủ tới xua đuổi, Khương Vọng đã giận dữ rời đi. Toàn bộ Dương Quốc chỉ có ba quận, quận chủ quận Nhật Chiếu độc chiếm một quận, địa vị có thể nghĩ được.
Nhưng lão ta lại chỉ là một nhân vật như vậy, nông cạn và tham lam như thế khiến cho Khương Vọng líu lưỡi. Có quận chủ như vậy, cũng khó trách Tịch gia nảy sinh dã tâm.
Ở dưới một lão thất phu tham lam như lợn thế này, dù là ai thì sợ rằng cũng không cam lòng!
Hắn vốn định cứ ngồi yên không để ý tới, yên lặng nhìn xem Bạch Cốt Đạo làm sao quấy cho thiên hạ đại loạn, đến lúc đó nhìn xem kết cục của lão thất phu này ra sao.
Nhưng Bạch Cốt Đạo là tà giáo mà hắn cần phải tiêu diệt, nếu như hắn bỏ mặc cho nó phát triển lên, chính là tăng thêm độ khó cho tương lai của hắn.
Tạm thời hắn tức giận nhưng lại không thể làm gì được.
Thêm nữa, với tầm nhìn hạn hẹp của lão già cổ hủ chết tiệt này, còn không phải là vô số lê dân bá tánh phải tuẫn táng đi theo lão ta hay sao? Dân chúng thì có tội tình gì đây?
Trở lại vấn đề trước mắt, có lẽ hắn không nhận được sự ủng hộ từ Nhật Chiếu này.
Trên cả Dương Quốc, khu vực tình hình dịch bệnh nghiêm trọng nhất chính là quận Nhật Chiếu. Mà trong quận Nhật Chiếu, chỗ có tình hình dịch bệnh nghiêm trọng nhất, ngoài Gia Thành ra, chính là Việt Thành.
Dịch hạch bùng nở ở Việt Thành, truy cứu căn nguyên cũng là từ Gia Thành truyền tới.
Người mắc bệnh dịch hạch sớm nhất họ Lý, người này mở một cửa hàng bánh ở Gia Thành, khi lão ta trở về Việt Thành một chuyến đã mang theo bệnh dịch hạch trở về, ra nước ngoài một chuyến lại kéo theo bệnh dịch hạch tới Dung Quốc.
Tình huống này, đã được Tịnh Dã của thành Dẫn Quang điều tra công bố rõ ràng, Khương Vọng cũng có thể biết được đầy đủ.
Đồng thời, Lý lão đầu còn là một trong những ám tử của Hồ Thiếu Mạnh ở trấn Thanh Dương.
Bây giờ sau cái chết của Lý lão đầu và Hồ Thiếu Mạnh, chuyện này đã không còn ai biết được. Đương nhiên cũng không có người nào có thể nghĩ đến, sở dĩ Lý lão đầu phải trốn chạy khắp nơi như vậy, chỉ là vì thu hút Khương Vọng lùng bắt.
Mặc dù ngay cả bản thân Khương Vọng cũng không nghĩ tới điều này, nhưng không gì có thể ngăn cản được việc hắn liệt kê Việt Thành vào địa phương kế tiếp muốn đi.
Hắn rất rõ ràng một chuyện, chính là chắc chắn Bạch Cốt Đạo vẫn còn có người hoạt động ở Dương Quốc.
Mà chỗ của người nọ, chắc hẳn chính là nơi tình hình dịch bệnh nghiêm trọng nhất.
Cho nên ở đâu có tình hình dịch bệnh nghiêm trọng nhất, hắn sẽ đi tới chỗ ấy.

Ngô Ẩm Tuyền là một gã cai ngục ở Việt Thành, dưới gã là bốn tên lính canh ngục.
Chức nghiệp này thực ra cũng rất nhẹ nhàng, có cái gì nguy hiểm đều là bộ khoái chấp hành nhiệm vụ lùng bắt và Thành Vệ quân đi đảm nhận.
Nếu như có nguy hiểm gì không thể gánh vác được, cơ bản cũng không vào tới bên trong nhà giam.
Vả lại, mọi nơi trong phạm vi thế lực Tề Quốc này cũng không có cái lục lâm hào kiệt gì ra hồn, Dương Quốc đương nhiên cũng ở trong đó.
Cho nên chuyện cướp ngục linh tinh gì đó, xa xôi tới mức giống như truyền thuyết vậy.
Lực lượng quan phủ là quyền uy nhất, không có bất kỳ thế lực nào có thể sánh bằng. Nếu như không cẩn thận đụng phải xui xẻo, ngoại trừ sợ hãi chịu thiệt thòi, không có con đường nào khác tốt hơn.
Đương nhiên, béo bở ở trong ngục cũng không ít.
Mặc dù bị vây ở trong phòng giam, không có nhiều nhân vật to lớn nào đến che chở, nhưng ở loại địa phương gian khổ như nhà tù này, vì để cho bản thân ít ăn đau khổ, vẫn có rất nhiều người sẵn lòng ra giá.
Nhưng mà chuyện gì cũng có ngoại lệ, cũng có những kẻ da đầu cứng rắn, xương cốt quật cường, giống như lão nhân vừa mới vào trong tù kia.
Lão ta nhìn giống như một văn nhân phú quý, tội danh không rõ ràng lắm, viết lách bịa chuyện tung tin đồn nhảm lung tung và vân vân. Trong nhà đúng là có xuất tiền ra, Thành Vệ quân áp giải lão ta thu xếp cho lão một gian phòng đơn.
Đương nhiên, trong nhà tù có quy củ của nhà tù. Sự thu xếp này có thành hay không, cuối cùng còn phải xem những địa đầu xà như bọn họ có đồng ý hay không.
Quân gia Thành Vệ quân còn ăn quà biếu, chẳng lẽ người ở trong tù lại không ăn được sao?
Dựa theo kinh nghiệm của Ngô Ẩm Tuyền, kẻ này xương cốt cứng rắn, phần lớn là bởi vì còn chưa chân chính nếm qua cực khổ.
Sau khi trãi qua gợi ý rõ ràng không có kết quả, Ngô Ẩm Tuyền liền ra lệnh, giam lão ta vào trong đại lao dành cho nghi can trọng phạm.
Đại lao kia ở trong này có một cái tên, gọi là “phòng chữ Địa”, chính là nơi mà các phạm nhân trong tù vừa nghe đến đã biến sắc.
Nơi này tập trung đám phạm nhân hung ác nhất trong toàn bộ nhà tù, cho dù là lão hổ đi vào cũng bị dạy dỗ thành lão cẩu.
Về phần “phòng chữ Thiên” giam giữ tử tù, Ngô Ẩm Tuyền vẫn còn chưa dám đưa người vào trong đó.
Bởi vì nơi đó thường xuyên sẽ có người chết, mà mấy chữ “văn nhân giàu có” hắn biết được từ chỗ Thành Vệ quân vẫn còn đó. Lỡ như về sau còn phải thẩm vấn gì đó nữa, mà người đã chết rồi thì sẽ rất phiền phức.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất