Chương 405: Mười dặm đồ tang
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngô Ẩm Tuyền nhìn đến dáng vẻ kích động của lão già lọc lõi này, đột nhiên hiểu được vì sao phòng giam chữ Địa kia lại hòa thuận như thế.
Hắn không tự giác nghiêng người sang bên cạnh, để cho lão Đinh đi qua.
Lão Đinh bưng mâm thức ăn từ cửa sổ nhỏ tiến dần lên phòng giam, miệng chửi thô tục: “Cầm chắc vào! Lũ thối nát các ngươi!”
Những kẻ ở bên trong lại không hề để ý, cười hì hì nhận lấy mâm đồ ăn: “Thơm quá đi!”
“Mẹ nó, đã bao lâu không được ăn gà rồi nhỉ?”
“Mau mau mau, cho lão tử ngửi một chút!”
Một đám xấu xa thô lỗ đi tới cạnh giường Tần Niệm Dân đang ngủ say, giọng điệu dịu dàng xuống: “Tần tiên sinh? Tần tiên sinh phải không? Ngồi dậy dùng cơm này.”
Tần Niệm Dân ngồi dậy, ngồi ở trên giường ngủ. Ngô Ẩm Tuyền nhìn thấy khóe mắt ông ta có một vòng bầm đen, xem ra lúc vừa mới tiến vào trong phòng giam vẫn có nếm qua đau khổ.
Người đàn ông bên cạnh đặt mâm đồ ăn vào trong tay ông ta: “Ăn đi, Tần tiên sinh.”
Trong phòng xuất hiện một hồi tiếng nuốt nước miếng.
Ngô Ẩm Tuyền nhịn không được suy nghĩ, có thể khiến cho một đám tù nhân tuyệt đối không được tính là người tốt này thiệt tình đối đãi, đây đến cùng là có đức vọng cao bao nhiêu?
Tần Niệm Dân ước chừng năm mươi tuổi, bởi vì nguyên nhân bảo dưỡng thích hợp, mặc dù hơi toát ra vẻ gió sương, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra nét già nua.
Chẳng qua giờ phút này vẻ mặt ông ta tiều tụy, cũng không đụng tới con gà quay kia, chỉ xé bánh bao chay ra thành từng miếng, từng ngụm từng ngụm nuốt vào.
Như vậy không hề giống như ăn cơm mà càng giống như máy móc ép buộc bản thân làm chút gì đó.
“Ngươi đã không muốn ăn, vì sao còn phải ăn?” Ngô Ẩm Tuyền ở bên ngoài phòng giam hỏi.
Tần Niệm Dân cũng không có nhìn tới là ai đang hỏi, thậm chí còn không quay đầu lại, chỉ nói: “Ta phải sống.”
“Con trai của Tần lão tiên sinh sẽ không phạm pháp.” Ngô Ẩm Tuyền nhịn không được hỏi: “Đến cùng ngươi là vì chuyện gì mà phải vào đây? Người đưa ngươi tới nói chuyện lung tung lộn xộn, đến ta cũng nghe không rõ.”
Lần này, Tần Niệm Dân quay đầu nhìn hắn một hồi, ánh mắt kia cực kỳ đau thương: “Ngươi cũng không tính là quá xấu xa, ta không muốn hại ngươi.”
Ngô Ẩm Tuyền thức thời ngậm miệng.
Hẳn ở trong ngục nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ những chuyện không nên biết tốt nhất là không cần biết.
Trên người Tần Niệm Dân rất dễ nhận thấy đang cõng phải chuyện như vậy, cho nên mặc dù ông ta có một người cha đức cao vọng trọng, vẫn phải đi vào nơi này.
Ngô Ẩm Tuyền nghĩ đến đây, lại hỏi: “Có cần ta nhắn cho Tần lão tiên sinh lời gì hay không?”
Hắn thấy, con trai của Tần lão tiên sinh, đương nhiên là đáng giá cho hắn đi một chuyến.
Nhưng lời này của hắn vừa ra, cho dù là Tần Niệm Dân có khí chất xuất trần ở nơi phòng giam như thế này lại đột nhiên buông mâm thức ăn xuống, bắt đầu gào khóc.
Người trưởng thành năm mươi tuổi, khóc đến nỗi như một đứa trẻ.
Ngô Ẩm Tuyền thất hồn lạc phách rời khỏi nhà giam, đi theo lão Đinh cùng nhau đi tới thành Tây.
Tần lão tiên sinh chín mươi tuổi, cũng được xem như trường thọ.
Sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường tình của đời người. Việc sớm muộn gì ông ta cũng sẽ mất đi, người của Việt Thành đều đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Nhưng mà khi ngày này thật sự đến, vẫn khó mà tiếp nhận như thế!
Nguyên nhân làm cho Ngô Ẩm Tuyền thất hồn lạc phách nằm ở chỗ, hắn cực kỳ rõ ràng bản thân hắn rốt cuộc cũng không phải kẻ tốt lành gì, nhưng đồng thời hắn cũng đặc biệt rõ ràng, người tốt đơn thuần giống như Tần lão tiên sinh vậy, trước đây hiếm có, sau này cũng chỉ có thể càng ngày càng hiếm!
Cho dù hắn có là kẻ xấu xa thì cũng không muốn sinh hoạt ở một thế giới mà toàn bộ đều là người xấu.
Lúc Ngô Ẩm Tuyền và lão Đinh đi tới gần y quán Trạch Nhân thành Tây, bọn họ dừng lại.
Ròng rã một con phố dài, vòng hoa nối tiếp vòng hoa, trên mặt đất phủ kín hoa tế màu trắng, nhưng lại không có mấy bóng người.
Dựa vào địa vị của Tần lão tiên sinh vào giờ phút này, ngoài cửa hẳn là nên ngựa xe như nước mới đúng, vì sao chỉ có hoa tế đầy đường thế này?
Nhìn lạ tới mức làm cho người ta sợ hãi.
Ngô Ẩm Tuyền mang theo nỗi lòng đầy ắp nghi hoặc, cùng với lão Đinh đi dọc theo con phố dài tiến lên phía trước, đi thẳng tới trước cửa y quán Trạch Nhân.
Chỉ thấy cửa lớn đóng chặt, ở cổng có bức hoành phi treo lơ lửng:
[Bên trong có bệnh truyền nhiễm hiểm nghèo, xin miễn tế điện]
Chỉ một câu này, cũng không có thêm cái gì khác.
Bầu bạn với nó, chính là phố dài vắng vẻ, mười dặm đồ tang.
…
Vinh dự là gì?
Đai ngọc quấn thắt lưng, quyền cao chức trọng?
Vàng bạc đầy kho, phú quý một phương?
Lễ tang long trọng là gì?
Quan tài hoa lệ đắt đỏ nhất, mồ mả hào hoa xa xỉ nhất?
Quan lớn hiển vinh, phúng viếng không dứt, tang lễ như hỉ sự, xe ngựa xếp như rồng rắn?
Người sống có thể chết đi, người chết không thể sống lại.
Trong ký ức của Ngô Ẩm Tuyền, nhiều năm về trước hắn đã đi dự tang lễ của mẫu thân của phó tướng Thành Vệ quân, phó tướng lúc đó, hiện tại chính là tướng quân của Thành Vệ quân ở Việt Thành.
Lúc ấy quyền thế đã rất mạnh.
Những quan lớn hiển vinh, phú thân gia tộc quyền thế của cả Việt Thành, có thể tới được đều đã tới rồi.
Giám ngục trưởng của bọn họ tại lễ tang cũng chỉ dám ngồi ở hàng ghế cuối, còn bọn họ đến đưa lễ, ngay cả cửa còn không thể bước vào.
Khi đó, hắn cảm thấy, đây chính là một đám tang cực kỳ long trọng đi?
Hắn có nằm mơ cũng hy vọng, sau này mẹ già của mình mất rồi, cũng có thể có một đám tang như vậy.
Như thế khi mẹ hắn mất, mới có thể nhắm mắt xuôi tay, hoặc bà sẽ nói một câu, đứa con này không sinh ra vô ích!
Qua nhiều năm như vậy cố gắng vươn lên như vậy, làm cháu trai của giám ngục trưởng, coi binh lính canh ngục dưới quyền như huynh đệ, cần cù thật thà, tận tâm tận trách,... Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có thể làm một tiểu ngục đầu nho nhỏ.
Hắn biết tiểu ngục đầu chính là giới hạn.
Bên ngoài không có quan hệ mạnh mẽ, bên trong không có tu vi siêu phàm. Đời cùng lắm cũng chỉ như vậy, chí khí của hắn đã tiêu tán rồi. Bắt đầu ngày nào hay ngày ấy, bắt đầu cuộc sống chật vật.
“Lễ tang long trọng” cho mẹ già, chỉ đành ở trong giấc mộng.