Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 420: “Ai có thể vào, ai không thể vào phòng do ngươi định đoạt."

Chương 420: “Ai có thể vào, ai không thể vào phòng do ngươi định đoạt."


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Người đầu tiên phát hiện vấn đề là Tiểu Tiểu.
Nàng ta tìm Khương Vọng để báo cáo sự vụ trên trấn, phần lớn nàng đều có thể tự xử lý, còn những việc liên quan đến Gia Thành và Tứ Hải thương minh thì cần có quyết định từ Khương Vọng.
Nhưng mà Khương Vọng vào phòng suốt mười ngày cũng chưa thấy bước ra.
Người tu hành bế quan không biết ngày tháng vốn là chuyện bình thường. Nhưng mà Khương Vọng không có thông báo trước, mà dịch hạch ở trấn Thanh Dương đến giờ còn chưa khỏi hoàn toàn, không phải là lúc có thể yên lòng để bế quan.
Đến ngày thứ mười, Tiểu Tiểu không nhịn được nữa nên trực tiếp mở cửa vào phòng. Nàng ta xem như là thị nữ bên mình của Khương Vọng, là người duy nhất tại trấn Thanh Dương có thể chưa được phép mà tiến vào phòng Khương Vọng nhưng không gây hiểu lầm.
Suy cho cùng thì Tiểu Tiểu đã dọn dẹp phòng ở cho Khương Vọng rất nhiều lần.
Nhìn thấy trên tay Khương Vọng cầm một tấm gương, cả người cứng đơ ngồi trên giường, nếu như không phải sau khi thăm dò, nghe được nhịp tim thấp thoáng của hắn, thì nàng ta gần như bị dọa đến hồn phi phách tán.
Tiếng tim đập rất nhỏ yếu, chậm chạp, nhưng dù sao vẫn còn tồn tại.
Nàng ta nhận ra có lẽ việc tu hành của Khương Vọng xảy ra vấn đề, nhưng hoàn toàn không biết xử lý như thế nào, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Suy đi nghĩ lại, Tiểu Tiểu lặng lẽ đi tìm Trúc Bích Quỳnh.
Vốn dĩ, trong những tu sĩ siêu phàm còn lại của trấn Thanh Dương, hai tên tu sĩ y đạo do Trọng Huyền gia phái đến hẳn nên có tác dụng lớn nhất trong tình huống này.
Nhưng Tiểu Tiểu không quen biết bọn họ, nên không thể nào tin tưởng. Thậm chí cũng chưa hoàn toàn tin tưởng Trọng Huyền gia.
Trước đây, Trọng Huyền gia còn một lão già đối nghịch với Khương Vọng, bị hắn một chưởng đánh bay. Nàng ta vẫn nhớ rõ mồn một.
Nếu như hai tên tu sĩ Y đạo này nảy ra ý xấu…
Trong ba tu sĩ siêu phàm bên cạnh Khương Vọng. Trương Hải tuy rằng luyện đan đến gần như si mê nhưng suy cho cùng cũng coi như biết chút y lý. Nhưng trong suy nghĩ của Tiểu Tiểu, một người trong lòng chỉ có cái thần đan xa vời vời kia, có lẽ sẽ không đủ trung thành với Khương Vọng. Trong lúc mấu chốt thế này, không thể tin tưởng mà giao phó.
Còn Hướng Tiền, thì càng không cần phải nghĩ, Hướng Tiền cách đây không lâu còn chất vấn Khương Vọng trước mặt mọi người vì cho rằng hắn không nỗ lực hết mình với trấn Thanh Dương.
Tính cách Tiểu Tiểu rất cảnh giác, không đủ niềm tin với thế giới này.
Cho nên lựa chọn xin Trúc Bích Quỳnh giúp đỡ là bởi vì hai lý do. Thứ nhất là nàng đang học võ nghệ với Trúc Bích Quỳnh, bản tính của Trúc Bích Quỳnh cũng tương đối ngây thơ, hồn nhiên.
Thứ hai, nàng ta biết quan hệ lợi ích giữa Trúc Bích Quỳnh và Khương Vọng không quá lớn, bản thân Trúc Bích Quỳnh cũng không phải người rất thiếu tài nguyên. Khả năng tạo thành nguy hiểm sẽ thấp nhất.
Đây là lựa chọn nàng ta cho rằng an toàn nhất sau khi cân nhắc.
Nhưng khi Trúc Bích Quỳnh nhìn thấy hiện trạng của Khương Vọng, cũng hơi cùng đường hết cách.
Nàng ta thử độ đạo nguyên cho Khương Vọng, cho hắn dùng đan dược củng cố căn bản của Điếu Hải Lâu, nhưng chẳng có chuyển biến gì.
Khương Vọng trước sau đều ngồi ở đó như pho tượng.
Dù sao, Trúc Bích Quỳnh cũng là tu sĩ Thông Thiên cảnh, biết không thể động đến tấm gương nằm trong tay Khương Vọng, nhưng ngoài chuyện đó ra thì cũng không biết làm sao mới được.
Thấy Trúc Bích Quỳnh cũng bó tay, Tiểu Tiểu càng đứng ngồi không yên, không thể không hỏi: "Có cần đi mời tu sĩ y đạo không?"
Nghĩ đến có Trúc Bích Quỳnh bảo hộ ở bên cạnh, an toàn của Khương Vọng có thể được đảm bảo.
"Đây không phải vấn đề tu sĩ y đạo có thể giải quyết." Trúc Bích Quỳnh lắc đầu, chỉ tấm gương nhỏ trong tay Khương Vọng nói: "Hiện tại, hắn bị giam cầm trong tấm gương này, ta chưa hiểu rõ tình trạng nên không dám tùy tiện tiến vào, sợ biến khéo thành vụng. Với tình hình hiện tại, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mà thoát ra"
"Tự ngài ấy có thể thoát ra sao?" Tiểu Tiểu nóng ruột.
Nhưng rất nhanh lại nói: "Có thể, nhất định lão gia có thể!"
"Ừm." Trúc Bích Quỳnh nói: "Trong Thông Thiên cảnh, Khương Vọng là tu sĩ mạnh nhất ta thấy."
Nàng ta cũng không biết điều này có giúp ích được gì cho việc thoát khỏi tấm gương không, nhưng tóm lại cũng là một sự an ủi. Cho dù đối với Tiểu Tiểu, hay là chính mình.
"Cứ chờ ở đây cũng vô dụng, chúng ta ra ngoài rồi lại tiếp tục nghĩ cách."
Liên quan đến lĩnh vực siêu phàm, Trúc Bích Quỳnh mới là người hiểu sâu, cho nên nàng ta có vẻ thành thục hơn, còn Độc Cô Tiểu đã hơi mất bình tĩnh.
Mở cửa phỏng ra, hai người đều giật mình.
Bởi vì Hướng Tiền ngay ngoài cửa.
Rất rõ ràng, Độc Cô Tiểu âm thầm mời Trúc Bích Quỳnh qua xem Khương Vọng, không muốn để bất kỳ ai biết được có gì bất thường, nhưng không thể giấu được y.
"Khương Vọng có chuyện gì rồi?" Hướng Tiền trực tiếp hỏi.
Bầu không khí lập tức căng thẳng.
Tiểu Tiểu cắn môi không nói, Trúc Bích Quỳnh cũng ngầm chuẩn bị huyễn thuật.
Nhìn dáng vẻ cảnh giác của các nàng, Hướng Tiền mới phản ứng lại.
Y lui về sau, biểu hiện mình không có địch ý. Sau đó trực tiếp quay người, đưa lưng về cửa phòng, không lo có bẩn hay không mà cứ đặt mông ngồi xuống mặt đất,
"Độc Cô cô nương." Y đưa lưng về phía Tiểu Tiểu và Trúc Bích Quỳnh nói: "Ở đây, ngươi là người Khương Vọng tin tưởng nhất. Từ hôm nay trở đi, ta canh giữ ở chỗ này. Ai có thể vào, ai không thể vào phòng do ngươi định đoạt."
Hướng Tiền là người không giỏi biểu đạt cho lắm. Trừ những trường hợp nản lòng thoái chí, khuyên người ta buông bỏ, …
Khi Tiền quản sự của Tứ Hải thương minh đến chất vấn, y cũng chỉ nói một câu – thật ra là vì y cảm thấy giải thích cũng chẳng có ý nghĩa. Y không nghĩ rằng Khương Vọng sẽ tin tưởng mình, hoặc là chọn tin tưởng y trước áp lực từ Tứ Hải thương minh.
Cho nên việc y giải thích một câu như vậy, có lẽ chỉ là bởi vì đứa trẻ ăn quả trứng gà kia, vì nụ cười của nó.
Y thật sự không ngờ rằng Khương Vọng không hề do dự đã gánh vác chuyện này, thậm chí không trách mắng lấy một câu. Ngay cả người hoàn toàn không liên quan như Trương Hải cũng hoặc ngấm ngầm hoặc công khai oán trách y kia mà.
Hai trăm viên đá đạo nguyên nói là bồi thường kia, sao lại không phải là tin tưởng y?
Lúc đó, ngay cả một câu tạ ơn Hướng Tiền cũng không có nói, cũng không lập tức biểu hiện ra quyết tâm gì.
Nhưng giờ y ngồi ở đây, biểu thị quyết tâm của bản thân.
Tiểu Tiểu trố mắt cả buổi, mới nói: "Ừ."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất