Chương 421: Sống sót sau tai nạn
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Có lẽ mọi thứ bắt đầu với hỗn độn, kết thúc cũng đều quay về hỗn độn.
Linh hồn giống như đã kết thành băng, mỗi một ý nghĩ đều rất chậm chạp và gian nan, nặng nề.
Khương Vọng đã quên đi rất nhiều chuyện.
Từ từ đã không còn nhớ mình thuộc về đâu, sao lại đến nơi này và đang muốn về đâu.
Trái tim của hắn rất nặng. Nó muốn chậm dần lại, nhưng nếu cứ chậm nữa… sẽ chìm vào giấc ngủ say.
Hắn rất mệt mỏi, giống như dây cung đang căng cứng, không có một phút giây nào được thư giãn.
Không cố gắng được nữa.
Hắn muốn ngã xuống, không lo lắng thêm gì nữa, cứ vậy ngã xuống.
Nhưng chẳng biết tại sao, nội tâm vẫn luôn có sự kháng cự đang phảng phất đâu đó.
Ta đang, kháng cự vì điều gì?
Hắn khó nhọc suy nghĩ.
"Ca ca, chúng ta còn về nhà sao?"
"Chúng ta… không còn nhà nữa rồi."
"Vậy Nhữ Thành ca, Lăng Hà ca, A Trạm ca, Đại sư đệ Đường Đôn, với cả tiên sinh… bọn họ vẫn còn chứ?"
"Ca ca không biết. Có lẽ bọn họ đã chạy thoát, chỉ là không cùng một hướng với chúng ta."
"A. Vậy chúng ta có thể đi tìm bọn họ."
"Thế giới này quá lớn, một khi thất lạc nhau, có thể vĩnh viễn cũng tìm không thấy."
"Vậy đợi muội lớn lên, muội đi tìm cùng với ca."
"…Được."
"Ca?"
"Ca ca ở đây."
Ca ca, ở đây.
Ca ca dắt muội đi tìm bọn họ.
Nếu như thần hồn đã là một mảng tối đen, như vậy nơi sâu nhất trong thần hồn, lại có một đóm lửa bất diệt, đang thì thầm nho nhỏ.
Ánh lửa đó mờ nhạt.
"Ca ca ở đây."
"Ca ca dắt muội đi."
Ánh lửa lập lòe, giãy dụa, nhưng lại lung lay sắp tắt.
Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt đi, nhưng kỳ lạ là, nó vẫn luôn bùng cháy.
Đây là ngòi lửa nhen nhóm đầu tiên.
Ý chí nó đanh thép, và cố chấp như một tảng đá.
Phía trước không người, phía sau không vật. Tự mình chống đỡ, cứ như vậy rung rinh chực đổ, nhưng quyết không bao giờ thôi bùng cháy.
Cháy lên, cháy nữa lên...
"Nếu không có Khương lão gia, sao chúng ta có thể sống được?"
"Vĩnh viễn cũng sẽ không quên di, đại ân đại đức của Khương Vọng lão gia."
"Cầu xin ông trời, để cho Khương công tử vĩnh viễn lưu ở trấn Thanh Dương đi."
"Đạo Tôn trên trời, tín nữ cầu phúc vì Khương lão gia, chỉ mong ngài ấy được mãi trường sinh, vĩnh hưởng phúc báo."
…
Không biết những âm thanh từ nơi nào truyền đến, vang vọng trong thế giới này.
Hoặc là chúng vẫn luôn tồn tại, chỉ là trong thế giới của Hồng Trang Kính mới hiện ra rõ ràng như thế.
Xưng hô thay đổi liên tục, nhưng đều bay đến trong tai Khương Vọng.
Có một giọng trẻ con cầu nguyện như thế này:
"Khương bồ tát, chúc ngài thân thể khỏe mạnh."
Thuở ban đầu, thế giới này là một màu đen kịt, sau đó có lửa cháy lên, rồi đến ánh sáng soi rọi.
Lửa, là khởi nguồn của sinh mệnh.
Loài người dùng lửa nấu chín thức ăn, dùng lửa xua tan giá lạnh, dùng lửa chiếu sáng màn đêm.
Vô số lời nguyện cầu, là vô vàn ánh sáng.
Đốm sáng sâu trong thần hồn Khương Vọng, dường như đang từ từ lớn mạnh, cuối cùng không còn lung lay sắp tắt nữa.
An An, An An.
Suy nghĩ của Khương Vọng bắt đầu gian nan chuyển động.
Ngũ giác dần dần thức tỉnh.
Sau cùng, một giọng nói vang lên từ sâu trong tâm hồn:
[Chủ nhân Phúc địa Tuyền Nguyên Động đã xác định khiêu chiến, có muốn ứng chiến?]
Trong lòng Khương Vọng bừng tỉnh, đã là mười lăm tháng bảy, lại đến thời gian khiêu chiến phúc địa trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Tâm nghĩ liền động, tốc độ đó nhanh hơn cả âm thanh, lôi điện.
Nhưng mà Khương Vọng dốc hết cố gắng, rốt cuộc suy nghĩ của mình mới thành: "Ứng chiến!"
Trong nháy mắt, hơi lạnh ở khắp mọi nơi của Thái âm tinh lực bao trùm lấy hắn, thần hồn trực tiếp bị đưa vào trong Thái Hư Huyễn Cảnh, xuất hiện trước mặt đối thủ khiêu chiến phúc địa lần này.
Thần hồn vừa thả lỏng!
Tất cả các cảm giác giá lạnh, cứng đờ, uể oải, tê cứng cũng đều biến mất.
Sau đi mất đi mới hiểu rõ, trạng thái vốn có của thần hồn tự do, tốt đẹp biết bao!
Thậm chí Khương Vọng chưa kịp thấy rõ dáng vẻ của đối thủ, đã vội vàng nói: "Cảm ơn ngươi!"
Rồi trực tiếp nhận thua, rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh. Chỉ để đối thủ lại đó cùng với sự ngạc nhiên ngơ ngác.
Thần hồn khôi phục lại trạng thái toàn thịnh xuất hiện trên thế giới tuyết nguyên trong Hồng Trang Kính, trong thần hồn chín đại Tinh Hà Đạo Toàn cùng nhau chuyển động, dường như có sức mạnh không giới hạn bắt đầu trào dâng.
Khương Vọng mở to mắt, xông lên tận trời cao từ dưới lớp tuyết dày cộm!
Chỉ thấy, tuyết trắng ngần dưới chân, cùng bầu trời xanh như được gột rửa.
Tuyết đã ngừng!
[Phi Tuyết Kiếp Tiêu].
m thanh như lạnh lẽo thấu xương, hình như đang thở dài.
[Hồng Nhan Vị Lão].
Bắt đầu từ dưới chân Khương Vọng, tuyết trắng mênh mông dần dần tan biến, hòa cùng đất cứng, gió xuân nổi lên, cỏ xanh nảy mầm, vui sướng đung đưa.
Thần hồn Khương Vọng vừa chuyển, đã trở lại trong thân thể ở hiện thực.
Chưa kịp làm quen thân thể cứng ngắc đã lâu, hắn đã chìm vào trong một loại cảm xúc ngỡ ngàng.
Như có mất mát, lại như được đến thứ gì.
Cuối tháng sáu tiến vào Hồng Trang Kính đến nay là mười lăm tháng bảy, hắn đã trong Phi Tuyết Kiếp suốt hai mươi ngày!
Hai mươi ngày lẫn đêm.
Nếu như không phải hắn có nghị lực và cố chấp vô hạn, thì với thực lực của hắn hiện nay, e rằng ngọn lửa thần hồn sớm đã bị dập tắt trong Phi Tuyết Kiếp.
Nếu như không phải cả mấy chục ngàn bách tính của trấn Thanh Dương luôn tâm tâm niệm niệm hướng về, cùng những thứ có thể gọi là "phúc báo", "công đức" tẩm bổ và chống đỡ thần hồn, thì hắn cũng không cách nào kiên trì lâu đến vậy.
Cuối cùng mới đợi được đến ngày khiêu chiến phúc địa, đợi đến Thái Hư Huyễn Cảnh thần bí khó dò phát ra yêu cầu ứng chiến.
Từng miếng ăn giấc ngủ, đều là thành quả lao động, mọi mong nguyện đều có kết quả của nó.
Khương Vọng bàng hoàng trong chốc lát, rồi mới bắt đầu động đậy thân thể.
May sao chín Đại Tinh Hà đạo toàn vẫn luôn chuyển động, Triền Tinh Linh Xà cũng chưa từng nghỉ ngơi. Nhưng thực tế, thứ mà hắn để ý nhất chính là ngọn Minh Chúc kia, khoảng thời gian này cũng thành thật ở nguyên một chỗ, không có di chuyển.
Trong nháy mắt, Khương Vọng đã khôi phục khống chế đối với thân thể, bước chân đầu tiên xuống giường, xương cốt phát ra một tiếng rộp rộp, đến bước thứ hai thì thân thể đã thích ứng.
Ầm!
Hướng Tiền phá cửa xông vào.
Nhìn thấy Khương Vọng đang đứng trước giường, y chỉ chớp chớp đôi mắt, thản nhiên nói: "Vẫn còn sống à."
Rồi xoay người rời đi.