Chương 423: Tâm yểm
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nếu Nhục Sinh Hồn Hồi Thuật thêm một cái bóng, cùng lúc cứu hai người thì còn được.
Bạch Cốt Độn Pháp thêm một cái cái bóng thì thế nào? Tiêu hao thọ nguyên gấp đôi, để vừa chớp mắt là già chết ngay tại chỗ sao?
Có điều, bây giờ cũng không phải là lúc suy nghĩ đến hệ thống đạo thuật.
Khương Vọng tiếp tục dùng lửa thần hồn thắp cháy Minh Chúc, dường như đã kiên quyết đốt sạch trong một lần.
Ngay lúc này.
"Haizz." Giống như có một tiếng thở dài phát ra từ sâu trong lòng.
Tiếng thở dài đó nói: "Ta không có ác ý."
Minh Chúc không hề chuyển động, nhưng bỗng nhiên Thần Hồn Diễm Hoa… lại bị dập tắt.
Quả nhiên Minh Chúc có vấn đề!
Trước đó mình quả nhiên đã bị ảnh hưởng!
Dù rằng đã đoán trước, nhưng khi đối diện với thực tại, Khương Vọng vẫn không nén được sự kinh sợ.
Mặc kệ là ai, biết ý thức mình còn có một sự tác động khác, đều không thể nào bình tĩnh.
"Ngươi là ai?" Khương Vọng ngưng tụ sức mạnh thần hồn hỏi.
"Ta chính là ngươi." Giọng nói kia vang lên: "Cho nên ngươi tạo ra Diễm Hoa như thế nào, ta liền có thể xóa bỏ nó như thế ấy."
"Ngươi chính là ta?" Đương nhiên là Khương Vọng không tin.
Nếu như không phải giọng nói này có thể tác động đến Thần Hồn Diễm Hoa, thì hiện tại hắn nhất định sẽ không do dự mà đun chảy hoàn toàn Minh Chúc.
"Không biết chính ngươi có phát hiện không, nhưng ta sẽ nói cho ngươi một chuyện." Gã lại nói: "Sử dụng bí thuật Bạch Cốt Đạo, sẽ bị Bạch Cốt Tôn Thần tiêm nhiễm."
"Sử dụng bí thuật Bạch Cốt Đạo, sẽ bị Bạch Cốt Tôn Thần tiêm nhiễm?" Khương Vọng lạnh lùng nhại câu này lại một lần.
"Sức mạnh của một vị thần linh U Minh chân chính là thứ mà ngươi khó thể tưởng tượng. Mỗi một lần ngươi sử dụng bí thuật Bạch Cốt Đạo, thì loại tiêm nhiễm này sẽ càng sâu. Đến cuối cùng thì tất cả mọi người sẽ không thể thoát khỏi sự khống chế của Thần. Đó chính là cách Thần thống trị Bạch Cốt thần quốc."
Lại nói tiếp: "Mà ta là một phần thần hồn của ngươi. Là phần đã bị tiêm nhiễm, sống nhờ trong Minh Chúc."
"Ngươi là một phần thần hồn của ta?" Khương Vọng cảm thấy mình giống như đang nghe một câu chuyện hoang đường.
"Lần đầu ta ra đời là khi ngươi thi triển Nhục Sinh Hồn Hồi Thuật cho Bạch Liên. Hoặc ta phải gọi nàng ta là Diệu Ngọc."
"Cái này không quan trọng." Khương Vọng nói: "Ngươi nói là “ra đời” ?"
"Không, nàng ta rất quan trọng. Chỉ là bây giờ ngươi không chịu thừa nhận. Ta đã nói ta chính là ngươi. Ngươi có thể lừa gạt chính mình, nhưng không thể lừa gạt được “một ngươi khác”."
Một đóa Thần Hồn Diễm Hoa xuất hiện bên trong Thông Thiên Cung.
Thái độ Khương Vọng rất cứng rắn: "Đừng nói những chuyện nhảm nhí nữa. Nếu ngươi không thể thuyết phục ta trong thời gian ngắn nhất, thì không ngại cứ thử một lần xem ai khống chế thần hồn này sâu hơn."
"Được rồi, ngươi đừng tức giận. Chúng ta không cần phải đấu tranh nội bộ. Ta đã nói không có ác ý với ngươi. Sự thật cũng đúng như vậy, không phải sao? Ngươi xem đi, ta chưa hề hại ngươi. Ngược lại vẫn luôn cố để ngươi thoát khỏi nguy hiểm."
Khương Vọng nói: "Trong mắt ta, tác động đến suy nghĩ đã là ác ý lớn nhất."
"Nếu ngươi rất không thích việc này, thì ta xin lỗi. Ban đầu là vì ta không muốn dọa ngươi, nhưng lại không muốn ngươi gặp phải nguy hiểm. Suy cho cùng thì chúng ta cũng là một thể, ngươi chết rồi thì ta cũng chẳng thể sống."
"Vẫn là nói về sự “ra đời” của người đi." Khương Vọng nói.
"Minh Chúc là chí bảo của Bạch Cốt Đạo, mà ta là phần thần hồn bên trong ngươi bị Bạch Cốt Tôn Thần tiêm nhiễm. Ta không cách nào giải thích về sự “ra đời” của mình, đó là việc phát sinh dưới cơ duyên xảo hợp. Lúc ta vừa “ra đời” cũng rất mơ hồ, nhưng Minh Chúc đã hấp thu ta. Ta chiếm được không gian trong Minh Chúc, nên tránh được việc tranh đoạt quyền chủ đạo thần hồn với ngươi."
Ít nhất Khương Vọng không thể không tin câu: “Có thể tranh đoạt quyền chủ đạo thần hồn”.
Gã dập tắt Thần Hồn Diễm Hỏa chính là bằng chứng rõ ràng.
"Nếu ngươi rất ghét cách gọi “một ngươi khác”... Ta là phần thần hồn trong ngươi bị Bạch Cốt Tôn Thần tiêm nhiễm, có thể xem là (1) tâm yểm của ngươi." Gã lại nói: "Ngươi có thể gọi ta Khương Yểm."
(1) Tâm yểm: nghĩa rộng là chấp niệm, yểm còn có nghĩa là bị bóng đè, bị nguyền rủa.
Khương Vọng nói: "Nhưng Yểm là ác quỷ."
“Chẳng lẽ bị Bạch Cốt Tôn Thần tiêm nhiễm, còn có thể là mộng đẹp được sao?" Kẻ tự xưng là Khương Yểm nói như vậy.
Lời này cũng là thẳng thắn.
"Hình như ngươi biết rất nhiều việc ta không biét. Vậy ngươi là ta thì không hợp lý." Khương Vọng nói.
"Sự ra đời của ta là bởi Bạch Cốt Tôn Thần tiêm nhiễm một phần thần hồn của ngươi, cho nên ngoài những việc của ngươi, ta còn biết rất nhiều việc liên quan đến Bạch Cốt Đạo, chẳng qua là nhờ sự tồn tại của Minh Chúc, cho nên ta mới tránh được việc bị Bạch Cốt Tôn Thần khống chế. Ngươi suy nghĩ cho kỹ xem, chẳng phải những việc ta biết mà ngươi không biết đều dính líu đến Bạch Cốt Đạo sao?"
Dù là báo hiệu trước khi Bạch Cốt Tôn Thần giáng thế ở thành Phong Lâm, hay là sự sơ xuất đối với Ôn Linh ở quận Xích Vĩ, đúng là đều có liên quan đến Bạch Cốt Đạo.
"Chỉ vậy, hình như còn chưa đủ thuyết phục ta." Khương Vọng lạnh nhạt nói.
"Vậy ta sẽ giải thích cách khác. Lúc đầu, ta chỉ muốn lặng lẽ trốn trong Minh Chúc, mỗi lần hoạt động đều là vì cứu ngươi. Nếu như không phải lần này ngươi quyết tâm muốn đốt hết Minh Chúc, thì ta cũng sẽ không hiện thân. Minh Chúc là chí bảo Bạch Cốt Đạo, có thể để ta sống nhờ. Một khi không còn nó, ta nhất định phải trở lại và hòa làm một thể bên trong thần hồn ngươi, biến thành một “ta” hoàn toàn mới. Ngươi tốt nhất nên nghĩ lại xem, ngươi chấp nhận cục diện đó sao?"
"Chưa chắc ngươi có thể hòa thành một với ta." Khương Vọng nói.
"Phải, có lẽ đó là một hỗn hợp toàn bộ ý chí của chúng ta, một “ta” hoàn toàn mới, hay chỉ thuần nhất là ngươi, ý chí của ta đều bị xóa đi." Khương Yểm nói: "Hoặc có lẽ là, chỉ đơn thuần “ta” cũng không chừng."
"Nói cách nghĩ của ngươi đi." Khương Vọng nói: "Ta không tin ngươi chỉ đơn giản ở suốt trong Minh Chúc như vậy. Có lẽ ta nên nghĩ biện pháp tống ngươi khỏi Thông Thiên Cung, xem ngươi ở bên ngoài còn có thể hay ảnh hưởng thần hồn ta hay không?"
"Chẳng ngại nói thẳng, ta đã có ý chí độc lập, đương nhiên không cam tâm vĩnh viễn trốn trong Minh Chúc, trong Thông Thiên Cung nhỏ bé cả đời nhìn ngươi sống vui vẻ đặc sắc." Khương Yểm xem nhẹ sự uy hiếp của Khương Vọng, cũng không biết là chắc chắn Khương Vọng tìm không thấy biện pháp tống khỏi Minh Chúc, hay tin rằng Khương Vọng sẽ không chọn làm vậy.