Chương 424: "Ta rất kiên nhẫn, cũng rất có lòng tin với ngươi."
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Gã nói thẳng: "Suy nghĩ ta rất đơn giản, cũng muốn một cái thân thể của chính mình. Đương nhiên, ta không cảm thấy ta có thể tranh được với ngươi. Mà trên thực tế, ngươi cũng không phải lựa chọn tốt nhất của ta."
"Trong bãi tha ma có rất nhiều thi thể. Nam nữ, già trẻ, xấu đẹp đều có."
"Những cái đó tất nhiên là không được." Khương Yểm nói: "Ta mang hơi thở Bạch Cốt Đạo mà sinh, cần một bộ thân thể của giáo chúng Bạch Cốt Đạo… Được rồi, ta nói thẳng vậy, ta chỉ muốn thân thể Bạch Cốt Đạo Tử, đương nhiên bây giờ nên gọi hắn ta là Bạch Cốt Thánh Chủ."
"Yêu cầu của ngươi cũng không thấp."
"Nhưng ta là ngươi đó, Khương Vọng! Ngươi cho rằng trong thâm tâm mình là một người được ngày nào hay ngày ấy hay sao?"
"Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Giọng nói Khương Yểm lạnh lùng nói: "Khương Vọng, ngươi nên hiểu rõ hơn chính mình. Tự hỏi xem ngươi có khi nào thiếu dũng khí ngọc nát đá tàn hay không?"
"Ngươi đã tự nhận là một “ta” khác và rất hiểu rõ ta." Khương Vọng cười: "Vậy mà còn tính uy hiếp ta?"
"Chính là bởi ta hiểu rõ ngươi. Cho nên ta muốn cho ngươi biết. Dù cho kết quả trận tranh đoạt thần hồn chúng ta là như thế nào, thì cuối cùng nó đều sẽ bị trọng thương, vĩnh viễn không còn hy vọng trên đại đạo. Thực tế, đây mới là nguyên nhân ta vẫn luôn tránh tranh chấp với ngươi. Ta tin ngươi cũng nhất định bởi vì như vậy mà không tranh nữa."
Khương Vọng im lặng. Hắn thật sự không thể phản bác được lời này. Hoặc là nói, hắn không cần phản bác vì đó chính là sự thật. Hắn một đường vất cả, chính là muốn đi tới đỉnh cao, tuyệt đối không bao giờ muốn dừng lại.
Khương Yểm lại nói: "Khương Vọng, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. Không có chiến hữu thân thiết, đáng tin hơn chính mình, chúng ta là bạn chứ không phải địch."
Qua thật lâu, Khương Vọng nói: "Trong thời gian ngắn, khó mà tính kế được thân thể của Thánh Chủ Bạch Cốt Đạo."
"Không sao." Giọng Khương Yểm giống như đang cười: "Ta rất kiên nhẫn, cũng rất có lòng tin với ngươi."
Tạm thời, chuyện Minh Chúc chỉ có thể như vậy, Khương Vọng không có cách lấy Minh Chúc ra khỏi Thông Thiên Cung, cũng không có biện pháp chắc chắc có thể thiêu trụi Minh Chúc, hoàn toàn tiêu diệt Khương Yểm.
Ngược lại, Khương Yểm cưỡng chế dập tắt Thần Hồn Diễm Hoa, đã chứng minh gã ít nhất có năng lực làm trọng thương thần hồn Khương Vọng.
Cho nên, Khương Vọng nhất định phải thỏa hiệp. Không thể không nói, Khương Yểm thật sự rất hiểu rõ hắn.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể đạt thành hiệp nghị tạm thời với Khương Yểm.
Khương Yểm đồng ý không can dự đến quyền quyết định chủ đạo của Khương Vọng và sẽ không tùy tiện ra khỏi Minh Chúc, đương nhiên chắc gì gã đã có thể ra khỏi đó.
Khương Vọng cũng không hoàn toàn tin lời Khương Yểm, so với lời của gã thì hắn càng tin tưởng suy nghĩ của chính mình hơn.
Tình huống trước mắt cho thấy, Khương Yểm có thể ảnh hưởng chút ít đến suy nghĩ, nhưng không thể biết rõ mọi tư tưởng của hắn. Nếu không thì khi hắn dự tính thiêu Minh Chúc, Khương Yểm phải ngăn cản lại mới đúng, nhưng gã đã chẳng làm gì.
Việc này nói rõ, dù cho tất cả những lời Khương Yểm nói là thật, thì hiện tại bọn họ cũng là hai cá thể độc lập, không có chung ký ức và tư tưởng.
Nhưng dù là vậy, những suy xét liên quan đến Khương Yểm sau này, Khương Vọng đều dự định tiến hành trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Việc liên quan đến bản thân, không thể không cẩn thận.
Con đường tu hành, đúng là như bước đi trên băng mỏng. Ai mà có thể tưởng tượng được, chỉ vì sử dụng qua Bạch Cốt đạo thuật, thì sẽ bị Bạch Cốt Tôn Thần xâm nhiễm?
Mặc kệ thế nào, Khương Vọng sẽ không tiếp tục sử dụng hệ thống bí thuật thuộc Bạch Cốt Đạo nữa.
Một Khương Yểm đã đủ khiến hắn đau đầu, lỡ như lại nhảy ra thêm Si, Mị, Võng, Lượng, …
Trở lại vấn đề cũ, Khương Vọng đồng ý điều kiện Khương Yểm, là bởi vì Bạch Cốt Đạo vốn là đối tượng báo thù của hắn, thì Bạch Cốt Thánh Chủ chắc chắn là mục tiêu không thể nào tránh khỏi. Có đồng ý với Khương Yểm hay không cũng không khác nhau. Ít ra là hai bên có cùng một mục tiêu lớn. Đương nhiên, có thể thuận tiện giải quyết tai họa tiềm tàng của bản thân thì càng tốt.
Nhưng mà Khương Vọng cũng sẽ không thật sự mặc kệ Khương Yểm, mưu đoạt thân thể Bạch Cốt Thánh Chủ chỉ là chọn lựa dài lâu. Một khi có cơ hội đuổi gã đi, hắn cũng sẽ không nương tay.
Việc này có hai cách, một là tìm biện pháp đuổi Minh Chúc ra khỏi Thông Thiên Cung, hai là tăng cường sức mạnh thần hồn của bản thân, nếu như có thể đạt đến điều kiện có thể không tổn hao mà diệt trừ Khương Yểm, thì tự nhiên là không cần để ý sự uy hiếp của gã.
Hiện tại thì chưa có ý tưởng gì về cách thứ nhất, còn cách thứ hai, Hồng Trang Kính chẳng lẽ không phải chính là bảo vật có thể tăng cường sức mạnh thần hồn. Tuy rằng quá trình rất nguy hiểm…
Mặc kệ nói thế nào, dù không thể giải quyết Minh Chúc, nhưng ít ra cũng đã biết rõ là sự tồn tại nào đang tác động đến suy nghĩ.
Việc còn lại chẳng qua là tìm cách để giải quyết nó.
Vấn đề đã được bày ra ngay trước mắt thì sớm muộn cũng sẽ bị giải quyết, tính ra thì nguy hiểm mà vĩnh viễn vẫn chưa thể biết mới càng đáng sợ.
Rời phòng, Khương Vọng triệu tập một nhóm thân tín.
Cũng chỉ là bốn người Hướng Tiền, Trúc Bích Quỳnh, Trương Hải và Độc Cô Tiểu mà thôi.
Thoáng cái đã qua hai mươi ngày, hắn cần phải nắm giữ thế cục toàn diện.
Năm người phân chủ thứ ngồi vào chỗ, yên lặng nghe Độc Cô Tiểu giới thiệu lại hoàn chỉnh tình hình gần đây. Trước đó, hắn vội đối phó Minh Chúc nên chỉ nghe nàng tóm tắt mấy câu.
"… Toàn thể thành vực Gia Thành vẫn đang đi về hướng tốt. Nhưng không biết tại sao, Tứ Hải thương minh điều phối vật tư lại ngày càng khó khăn, đương nhiên, việc cung ứng vật tư ở trấn Thanh Dương chúng ta không xảy ra vấn đề. Người mắc bệnh dịch đã giảm bớt còn sáu mươi bảy người. Đã ba ngày không có người mắc mới, có thể nói dịch hạch ở trấn Thanh Dương đã hoàn toàn được kiểm soát." Cuối cùng, Độc Cô Tiểu tổng kết lại một câu.