Chương 428: “Nô tài... Nô tài thực sự không biết...”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hướng Tiền ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên, nhưng hiển nhiên chỗ này cũng không có người thứ hai: “Buông bỏ đi, các ngươi không ở cùng một thế giới, ngươi kiễng chân cũng không với tới. Trước đó là vậy, sau này càng là vậy.”
Hồ Xuyên Tử chắc là nghe hiểu rồi, nhưng gã không nói gì.
“Đường xa còn dài đằng đẵng...” Hướng Tiền thở dài một hơi: “Hồ Xuyên Tử, chi bằng đừng đi.”
“Ta không biết đường xa hay không, người có xa hay không, Hướng gia.” Hồ Tử Xuyên dùng sự nghiêm túc đặc biệt của gã nói: “Chỉ cần ta có thể nhìn, liền rất tốt rồi.”
Ánh mặt trời thật đẹp, khiến người cảm thấy thế giới tươi đẹp.
“Nếu như tâm ý của ngươi đã quyết. Vậy cố gắng lên nhé, ta nói là cố gắng thực sự, chứ không phải vây quanh như ruồi nhặng không đầu giống bây giờ.”
Hướng Tiền nằm ngửa, mở to mắt nhìn vạn dặm trời quang mây tạnh, tựa như có một loại ảo giác, dường như cả vùng trời kia sắp sửa sập xuống. “Đợi đến lúc ngươi đã thực sự cố gắng rồi, ngươi sẽ hiểu... Cố gắng cũng không có tác dụng chết tiệt gì.”
“Được, Hướng gia.”
Hồ Xuyên Tử có vẻ hiểu, thực ra là ù ù cạc cạc rời đi.
Thế giới mà mỗi người nhìn thấy không giống nhau.
Hướng Tiền có thể thảnh thơi phơi nắng, còn Hồ Xuyên Tử chỉ cảm thấy... thực sự rất nóng.
...
...
Quận Hành Dương đứng đầu trong ba quận của Dương Quốc, quốc đô đương nhiên cũng nằm ở quận này.
Quốc đô Dương Quốc tên là “Chiếu Hành” —— tên ban đầu là “Thiên Hùng”, sau khi cúi đầu xưng thần với Tề Quốc mới đổi thành “Chiếu Hành”, đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước.
Lúc này, ở trong hoàng cung của thành Chiếu Hành, một thanh niên diện mạo phổ thông, đang ngồi ở một chỗ trong Thiên điện chờ đợi.
Người này không chỉ diện mạo bình thường, khí chất cũng rất tầm thường, dù lúc này quần áo sang trọng thì dáng vẻ cũng chẳng khá hơn là bao. Tóm lại là không thể hiện ra quý khí.
Nhưng nếu Khương Vọng ở đây, liền có thể nhận ra người này chính là A Sách – kẻ tự xưng là sát thủ đệ nhất Đông vực của Thiên Hạ Lâu mà hắn đã gặp ở thành Thương Phong kia.
Một tổ chức sát thủ đã có thể đường hoàng treo biển trong một tòa thành lớn, không khí còn náo nhiệt hơn tửu lâu bình thường thì đương nhiên bản thân Thiên Hạ Lâu cũng không phải là một tổ chức đơn giản. Ít nhất thì bọn họ cũng sẽ có chút quan hệ với quan lại ở nơi đó.
Nhưng e rằng Khương Vọng sẽ chẳng thể nào ngờ được, A Sách này lại có thể tùy ý ra vào khu vực hoàng cung.
Thực ra, hắn ta chính là Ngũ hoàng tử của quốc quân Dương Quốc, cũng là nhi tử nhỏ nhất, Họ Dương, tên Huyền Sách.
Thiên hạ có câu “Thiên gia thích trưởng tử, bách tính thích con út.”
Cũng không biết câu này có hoàn toàn đúng hay không, nhưng dù sao Dương Huyền Sách quả thực là rất không được sủng ái.
Cả Dương Quốc này rộng lớn như vậy nhưng lúc hắn ta sinh ra, những thứ nên phân, nên chiếm, đều bị mấy người ca ca chiếm gần hết. Đến cả chút cơm thừa canh cạn hắn ta cũng không được phân, cũng dứt khoát đoạn tuyệt suy nghĩ về cung đình.
Làm một vương tử an nhàn thì chẳng sao, nhưng hắn ta còn chạy đi làm tổ chức sát thủ gì đó, còn tự phong mình là đệ nhất sát thủ Đông vực, tiêu tiều mời một đống người rảnh rỗi cả ngày đi dạo chơi trong tổ chức, giả dạng thành dáng vẻ buôn bán rất tốt —— thực ra là bù tiền suốt.
Tính ra, một tiểu vương tử như hắn ta làm việc không khiến người khác yêu thích, diện mạo không khiến người khác yêu thích, xuất thân càng không khiến người khác yêu thích.
Mẫu thân của hắn ta, chỉ là một tiểu cung nữ thân phận nhỏ bé. Hắn ta được sinh ra, chỉ vì một lần say rượu hứng khởi của quốc quân bệ hạ vĩ đại.
Cung nữ đáng thương đó, sau khi sinh hạ Dương Huyền Sách liền chết đi một cách không minh bạch. Đến nay cũng chưa có lời giải thích nào.
Có người nói là thái hậu còn tại thế lúc đó không thích, có người nói là hoàng hậu... Nói không rõ, giải thích cũng không rõ.
Tóm lại là như một mớ bùi nhùi.
Lá thư mà Khương Vọng để lại kia, hắn ta bóc ra xem không chút do dự, dù sao thì Thiên Hạ Lâu cũng không phải nơi có thể kể đến tín nghĩa hay danh dự gì.
Lúc đầu, hắn ta chỉ nghĩ rằng đây là một chuyện thú vị nhưng sau khi xem xong, hắn ta lập tức trở về thành Chiếu Hành.
Dù hắn ta có bị người ta mắng là không hiểu chuyện đến mức nào đi nữa thì hắn ta cũng hiểu được rằng dịch hạch tàn sát Dương Quốc lần này đáng sợ đến mức nào. Nếu Bạch Cốt Đạo kia còn có hành động tiếp theo, phía Dương Quốc cảnh giác như nào cũng không đủ.
Hắn ta không thích thành Chiếu Hành, không hề thích một chút nào. Dù là đường phố hay không khí nơi đây, đều có một loại lạnh lùng khiến hắn ta hít thở không thông. Do đó hắn ta mới trốn đến thành Thương Phong, kinh doanh nghề sát thủ mà hắn ta không hề thành công.
Nhưng dù nói sao đi nữa, nhà của hắn ta vẫn còn ở đây. Hắn ta sinh ra tại đây, lớn lên tại đây.
Chỉ không ngờ là, khó khăn lắm hắn ta mới hồi cung một chuyến mà một chén trà đã uống đến mấy canh giờ, hết rồi lại thêm, lạnh rồi lại lạnh, nhưng mà ngay cả mặt của phụ thân cũng không thể gặp được.
Quốc quân bệ hạ quả thật là bận rộn nhỉ! Dương Huyền Sách vô cùng buồn chán nghĩ ngợi.
Cùng là con trai nhưng thái tử có thể gặp bất cứ khi nào, còn hắn ta muốn gặp một lần thì lại phải báo đến năm lần bảy lượt.
Đáng lý, lúc này hắn ta nên rời khỏi, nhưng nhớ đến lá thư đó...
“Ta còn phải đợi đến lúc nào?” Hắn ta không nhịn được gõ gõ cái chén.
Tiểu thái dám hầu hạ bên cạnh dùng bộ dạng ngoan ngoãn nói: “Nô tài... Nô tài thực sự không biết...”
“Vậy ngươi biết cái gì?”
“Nô tài có tội, nô tài đáng chết.” Tiểu thái giám hoang mang hoảng hốt, chỉ biết quỳ xuống xin tha thứ.
“Nói đi nói lại, lại là câu này.” Dương Huyền Sách thực sự có chút tức giận, nhưng dù sao vẫn nhẫn nại: “Ta cũng không làm khó ngươi. Ngươi đi hỏi Lưu công công, phụ thân ta còn bận bao lâu nữa? Ta có việc quan trọng cần gặp ông ấy!”
Tiểu thái giám cuống quýt quỳ rạp trên mặt đất: “Nô tài đi hỏi ngay.”
Lần đi này, một lúc lâu vẫn chưa quay lại.
Trà, trà, trà, người còn chưa đi, trà đã mát lạnh.
Dù sao hắn ta cũng là huyết mạnh của Thiên gia kia mà, đâu phải là thân thích nghèo khổ muốn bám víu quý tộc đâu?
Mặc dù Dương Huyền Sách đã quen bị xem nhẹ, nhưng bị coi nhẹ đến mức này, bị coi nhẹ đến triệt để như vậy, vẫn khiến hắn ta khó mà chịu được.
Không đi tranh, không chém giết. Nhưng cũng không thể hiện rằng, đến cả sự tôn trọng cơ bản nhất cũng có thể không cần!