Chương 429: Ngọc vỡ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắn ta dứt khoát đứng dậy, mặc kệ lệnh cấm, cũng không đếm xỉa mấy cung nữ ngăn cản, bước thẳng ra Thiên điện, tay áo tung bay, trực tiếp đi tới Dưỡng Tâm điện nơi quốc quân Dương Quốc xử lý chính sự.
Xem ai dám chặn! Trong lòng hắn ta thầm cười lạnh.
Mới đến bên ngoài Dưỡng Tâm điện, một lão nhân không râu mặt mũi hiền hậu lặng lẽ xuất hiện trước mặt.
“Sao điện hạ lại tới đây?”
Người này chính là thái giám chấp bút Lưu Hoài, xưa nay vẫn luôn được quốc quân tín nhiệm nhất, thường hầu hạ bên cạnh người.
Cho dù là Thái tử Dương Quốc cũng không dám khinh thường người này.
Thấy ông ta, Dương Huyền Sách có nộ khí lớn đến mức nào cũng chỉ có thể kiềm chế trước: “Ta tới gặp phụ vương của ta.”
Dứt lời, hắn ta còn phải bổ sung thêm một câu vô cùng nhục nhã: “Chuyện chính sự!”
“Thì ra là thế...” Dáng vẻ Lưu Hoài như vừa biết chuyện này, ân cần cười nói: “Điện hạ vất vả rồi.”
“Vì quốc sự, có gì vất vả?” Dương Huyền Sách mềm mỏng đáp lại, lại nhắc nhở nói: “Lúc này, phụ vương có ở trong đại điện?”
“À, bệ hạ có.”
“Vậy làm phiền công công đi bẩm báo một tiếng.” Dương Huyền Sách nói.
“Bây giờ đang vào lúc quốc gia khó khăn, bệ hạ bận trăm công nghìn việc. Đợi lão ngài ấy làm xong, ta nhất định chuyển lời giúp điện hạ.”
Lưu Hoài cung kính nói: “Nắng hè chói chang, chi bằng điện hạ đi uống một ly trà trước.”
Trà... Lại là uống trà.
Lại là chờ đợi.
Mặt này đầy cung kính nhưng lòng lại tràn đầy khinh miệt.
“Keng!”
Cuối cùng Dương Huyền Sách cũng không kiềm chế được nữa, hắn ta kéo miếng ngọc đeo trên thắt lưng xuống, đập vỡ ngay trước mặt những người ở đây.
Lớn tiếng quát: “Lưu Hoài! Ngươi muốn cản trở phụ tử Thiên gia gặp nhau, đoạn tuyệt nhân luân Dương thị sao?”
(Nhân luân 人 伦 : Luân thường đạo lý giữa vua tôi, cha con, vợ chồng, anh em, bè bạn trong xã hội phong kiến (cũ). Quan hệ đạo đức giữa con người với nhau, giữa vua tôi, cha con, vợ chồng, theo Nho giáo.)
...
...
Lại nói về con út của quốc quân Dương Quốc - Dương Huyền Sách, hắn ta gạt bỏ sự nhẫn nhịn ngày trước, nổi giận lôi đình hiếm thấy trong cung, đập vỡ ngọc bội.
Tội danh ngăn trở quốc quân, nhân luân, không có ai dám gánh vác.
Bên ngoài cả Dưỡng Tâm điện, yên tĩnh đến ngay cả hô hấp cũng đều không thể nghe thấy.
Phảng phất gió cũng bị dọa đến yên lặng.
Thái giám chấp bút Lưu Hoài lập tức cúi đầu nhận sai, kinh sợ: "Lão nô sao dám?"
Nhưng dù tư thái làm đủ mười phần, lễ độ song toàn, nhưng dưới chân vẫn chẳng hề động đậy.
Ông ta nhận sai, xin lỗi, cúi đầu, nhưng mà không nhường.
Lại nhìn nhìn những thị vệ, cung nữ, đại, tiểu thái giám đang có dáng vẻ cúi đầu im lặng xung quanh, lại nhìn nhìn tòa Dưỡng Tâm điện từ đầu đến cuối vẫn im thin thít kia.
Dương Huyền Sách phát hiện trái tim vốn đã sớm nguội lạnh kia của bản thân, vậy mà còn có thể lạnh thêm mấy phần...
Hắn ta không đếm xỉa lễ nghi tranh cãi ầm ĩ như vậy, dựa vào tu vi của phụ quân, sao có thể không nghe thấy.
Chỉ là không muốn nghe, hoặc là, chẳng muốn để ý.
Nhẫn nại từng ấy năm, lần đầu tiên phát hỏa, một Dương Huyền Sách vốn còn định làm chút gì đó cũng bỗng nhiên bắt đầu nản lòng thoái chí.
Có ý nghĩa gì đâyỉ?
"Thôi được." Hắn ta thở dài, rút ra một phong thư từ trong tay áo: "Quốc gia đại sự, không thể chậm trễ. Ngươi đưa phong thư này cho phụ vương là được, ta không vào làm chướng mắt ông ấy nữa."
"Lão nô nhất định sẽ đưa đến." Lưu Hoài khom lưng, hai tay cung kính nhận lấy phong thư này, từ đầu đến cuối không mất thần lễ.
Nhìn theo bóng lưng Dương Huyền Sách bước lớn rời đi.
Liền từ từ thẳng eo lưng. Cũng không thèm nhìn qua, chỉ hai tay chà xát một chút, phong thư đó liền hóa thành bột mịn.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh. Đến nay Đông cung đã vững chắc nên bản thân Lưu Hoài cũng biết ai mới là chủ nhân tương lai của đất nước này. Bây giờ, Ngũ vương tử mới nghĩ đến "Bàn chính sự", "Làm lại từ đầu", không khỏi bếp lạnh củi tàn, quá muộn rồi.
Huống chi, quốc quân căn bản không quan tâm đến đứa con này, thái tử là chủ nhân tương lai của Dương Quốc đã định xong, ông ta theo cạnh hầu hạ quốc quân nhiều năm nên sao có thể không biết?
Đương nhiên ông ta chỉ trung thành với quốc quân, nhưng đối với quốc quân kế nhiệm, cũng phải có kính sợ tất yếu.
Hôm nay đưa phong thư này, chỉ là việc thuận tay, nhưng rơi vào mắt người có ý đồ, chính là tâm ý không kiên, ngày sau khó tránh khỏi việc bị xử lí. Sao ông ta có thể vì một tên Dương Huyền Sách nhỏ bé mà mạo hiểm?
Bên ngoài Dưỡng Tâm điện, có thị vệ, có cung nữ, có thái giám, nhưng đều chỉ cúi đầu nhìn giày, không ai dám nhìn qua bên này.
Việc Lưu Hoài khom lưng, người không xứng để nhìn nếu bất hạnh nhìn thấy, nói không chừng lại giảm thọ.
Xoay người trở lại trong Dưỡng Tâm điện, dưới chân không phát ra tiếng động nào.
Bên cạnh quốc quân có vô số người muốn chen đến, ông ta không thể để phí dù chỉ là một hơi thở.
Trong đại điện rộng lớn, quốc quân Dương Quốc Dương Kiến Đức nhắm mắt ngồi trên một tấm đệm cói ngọc bích màu trắng, trên đỉnh đầu có kim quang ẩn hiện, nhưng không phải là đang bận chính sự gì.
Lưu Hoài cẩn thận đứng ở một góc chếch trong đại điện, là một vị trí mà khi quốc quân muốn tìm ông ta là có thể lập tức tìm được, lại không đến mức chặn hết trong tầm mắt gây chán ghét.
Qua một khoảng thời gian rất lâu.
Chủ nhân Dương Quốc Dương Kiến Đức vẫn chẳng hề mở mắt, chỉ hỏi: "Huyền Sách lại đang ồn ào cái gì?"
Lưu Hoài cung kính nói: "Nói là có chính sự yêu cầu gặp bệ hạ."
Trong đại điện to lớn lại không có câu tiếp theo.
...
...
Dịch hạch ở thành vực Gia Thành cuối cùng cũng đã được khống chế.
Có sự ủng hộ của triều đình Dương Quốc, sự giúp đỡ của Tứ Hải Thương Minh và của Tịch gia đã cai quản nơi đây mấy trăm năm, toàn bộ lực lượng được điều động, nên trước khi hết tháng bảy đã bước đầu ngăn chặn được sự lây lan của bệnh dịch hạch.
Suy cho cùng thì, tuy dịch hạch đáng sợ, nhưng ở trong thế giới siêu phàm cũng không phải là vấn đề quá khó xử lý. Thậm chí cũng không nằm trong phạm vi tại họa đáng sợ nhất.
Lấy trận đại quyết chiến giữa Tần, Sở vào năm ngoái tại bình nguyên Hà Cốc mà nói, lúc ấy hai bên tập trung gần mười vạn tu sĩ siêu phàm, chỉ một hành động nhỏ cũng khiến núi lở đất rung.
Hai cường quốc lớn giao chiến, cả bình nguyên Hà Cốc bị sụt lún trăm dặm, không còn một ngọn cỏ. Thổ địa phong phú trước kia, chỉ trong một thoáng liền trở thành đất cằn, một bình nguyên đã từng nuôi sống bao nhiêu người, hiện tại đến cả cỏ dại cũng không mọc được. Loại thiên tai nào có thể so được với thảm liệt bậc này?