Chương 430: Tựa như hẹn ước
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Còn về toà thành vực Phong Lâm đã bị diệt sạch của Trang Quốc khiến vài chục vạn người trở thành cái xác không hồn, lại càng không cần nói...
Dịch hạch của Dương Quốc lan tràn đến nay, người chết còn chưa đến mười vạn.
Đương nhiên, việc không thể tính toán như vậy, sự bi thảm xưa nay cũng đâu thể lấy ra so sánh như thế.
Nhưng từ trước đến nay nhân họa cũng chẳng hề thua kém thiên tai.
So với bất kỳ loại thiên tai nào, với bất kỳ dị loại nào, thì việc người giết người cũng nhiều hơn rất nhiều, giết không ghê tay!
Không nói những chuyện này nữa.
Người có tâm đại khái đã có thể phát hiện, trong khoảng thời gian này, trong Gia Thành càng lúc càng ít thấy người của Tịch gia, rất nhiều sản nghiệp của Tịch gia thứ thì bán, thứ thì cho, gần như đều đã tiêu tán sạch sẽ.
Tịch gia, đã hoàn toàn rời khỏi Gia Thành, rời khỏi mảnh đất bọn họ kinh doanh mấy trăm năm này.
Không rõ hướng đi, nhưng rất nhiều người đều chắc chắn là Đông Vương Cốc, dù sao gia chủ hiện tại của Tịch gia Tịch Tử Sở, chính là đệ tử của Đông Vương Cốc.
Bản thân Đông Vương Cốc cũng không kém các quốc gia bình thường là bao, đương nhiên là dung nạp được Tịch gia.
Chỉ là, người rời cố hương thì thấp kém hèn hạ. Dù chuyển đến chỗ nào, Tịch gia muốn khôi phục diện mạo cũ, chỉ sợ cũng không phải chuyện của một hai thế hệ.
...
Một ngày này, Khương Vọng đang tu luyện, bỗng nhiên có tên võ giả trấn sảnh tới báo cáo: "Khương đại nhân, Tịch... Tịch Tử Sở đang ở ngoài trấn, chỉ rõ họ tên, muốn đấu với người một trận!"
Người có tên, cây có bóng.
Tịch gia kinh doanh ở thành vực Gia Thành mấy trăm năm, nên cho dù đã đánh mất sự tín nhiệm của người dân trong trận dịch hạch này nhưng uy vọng họ tích lũy nhiều năm vẫn chưa thể tiêu tán trong một sớm một chiều.
Nhất là khi Tịch Tử Sở làm gia chủ đương nhiệm của Tịch gia, chẳng có gì phải bàn cãi khi y được kế thừa uy vọng này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đây Khương Vọng cho rằng, muốn ngăn chặn dịch hạch ở Gia Thành, nhất định phải hợp tác với Tịch Tử Sở.
Dân chúng của cả thành vực Gia Thành, không có ai không kiêng kị uy danh Tịch gia, tên võ giả trấn sảnh này, cũng không hề ngoại lệ.
Khương Vọng mở mắt, sắc mặt không hề bất ngờ.
Hắn trực tiếp lấy trường kiếm, đẩy cửa mà đi, đến cửa bắc của thị trấn.
Từ Gia Thành đến đây đương nhiên là đi qua cửa bắc.
Trong lúc đang bước trên đường, lại đột nhiên nghe được một tiếng gầm thét, tiếng gầm chấn động toàn trấn.
"Khương Vọng!"
Tiếng thét này khiến cho cả đám người Hướng Tiền, Trúc Bích Quỳnh, Trương Hải, Độc Cô Tiểu đều hoảng hốt.
Ngay cả hộ vệ phòng thủ nhà kho của Tứ Đại Thương Minh, tu sĩ y đạo mà Trọng Huyền Thắng phái tới khám và chữa trị cho người dân, cũng đều phải chú ý đến.
Càng không cần phải nói bộ khoái, võ giả trấn sảnh, thậm chí là cả người dân trong trấn.
Nếu không phải là thời kì đặc thù, cấm tụ tập, chỉ sợ lúc này dân chúng toàn trấn, sớm đã chen chúc ở cửa bắc chật như nem cối.
Tuy là như thế, nhưng ai cũng ngồi trong nhà, vểnh tai, để đợi câu nói tiếp theo.
Nhưng điều khiến bọn họ thất vọng là, giọng nói chấn động toàn trấn kia, không vang lên nữa.
Vì... Khương Vọng đã đến.
Ngày đó, khi còn ở Gia Thành, trận chiến này vốn đã phải xảy ra, nhưng vì bách tính toàn thành vực hắn mới thu kiếm rời đi.
Còn bây giờ, đương nhiên hắn sẽ không trốn tránh nhường nhịn.
Khương Vọng bước từng bước lớn đi đến ngoài cửa bắc của Trấn Thanh Dương, lập tức nhìn thấy Tịch Tử Sở.
Chỉ một mình y đứng đó.
Sự tiêu sái lỗi lạc trước kia đều đã biến mất, mặt y gầy đi không ít, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Nhưng trên trán y quấn khăn tang, mặc đồ tang, cả người bùng chứa sát ý.
Thấy Khương Vọng xuất hiện, cũng chỉ nói một câu: "Mọi việc đã định, liền như ước hẹn trước đó."
Y cắm Lý Văn Xích Kỳ trong tay xuống, ấn nó sâu xuống vài tấc, mặt cờ phấp phới theo gió.
"Khương Vọng! Ta đến giết ngươi!"
Thù giết cha, không đội trời chung.
Hướng Tiền kích động, Độc Cô Tiểu lại lặng lẽ lôi kéo Trúc Bích Quỳnh.
Nhưng Khương Vọng quay lại khoát tay áo, tỏ ý bọn họ không được làm bừa.
Một tay ấn kiếm bên eo, đứng vững bên ngoài cửa trấn.
Độc kiếm đương môn, cũng chỉ nói một tiếng: "Cứ đến đây!"
…
Xích kỳ bay phấp phới như điểm một chút màu máu, sau đó sóng máu cuồn cuộn như triều dâng.
Sát khí quét qua như gió, tựa đao nhọn cắt đầu.
Trung, dũng, liệt, uy mấy trăm năm của Tịch gia đều dồn hết vào đó.
Nhưng có lẽ, cũng chỉ thấy được ở trên lá cờ đó.
Dân chúng đang ở bên trong trấn Thanh Dương quan sát trận chiến bất giác lùi về sau, chỉ có mình Khương Vọng vẫn lặng lẽ đứng đó như đá ngầm.
Huyết hải cứ ầm ầm tuôn trào, Tịch Tử Sở đạp sóng phi tới, tay phải chỉ về phía trước. Một cây ngân châm xé gió bay tới, được nửa đường liền biến thành muôn vàn ánh bạc rồi tụ lại thành một con tiểu giao long lao thẳng vào Khương Vọng.
Vậy mà bỗng nhiên có hoa tươi nở rộ.
Đỏ hơn lửa, xanh như ngọc bích. Muôn vàn bông hoa thi nhau khoe sắc.
Hoa hải âm thầm nở rộ trải đầy trong huyết hải.
m thầm chống đỡ cả ngàn tiếng gào thét.
Đúng lúc đó tiểu giao long màu bạc bổ nhào đến, nó khuấy đảo toàn bộ cánh hoa trên thân, sau đó...
Ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ vang lên liên tiếp.
Dưới sự bạo tạc không ngừng của Diễm Hoa con tiểu giao long giãy giụa gào thét như một sinh vật sống, cuối cùng biến thành một cây ngâm châm rồi rơi xuống đất.
Hoa Hải hiện giờ đã biến thành Diễm Hoa Chi Hải. Nửa hư nửa thực, uy năng của nó hoàn toàn vượt xa trước đó.
Phải thừa nhận rằng Tịch Tử Sở thực sự đã chuẩn bị chu toàn, toàn lực ứng phó với cuộc giao chiến này sau một khoảng thời gian vắng mặt. Nhưng Khương Vọng cũng đã mạnh hơn so với lúc giết Tịch Mộ Nam.
Đó cũng chính là lý do lớn nhất hắn dựa vào để không lập tức giết chết Tịch Tử Sở, bởi vì hắn tự tin rằng, Tịch Tử Sở có nhanh đến đâu, hắn cũng sẽ nhanh hơn y một bước.
Đông Vương Cốc chắc chắn không phải chỉ có cái danh hão huyền viển vông, Tịch Tử Sở cũng thực sự không phải kẻ tầm thường.
Tiểu giao long vừa hóa thành miếng ngân châm rơi xuống lại lập tức lóe sáng, hóa thành ánh sáng màu bạc, bay lượn bốn phía xuyên qua biển hoa.