Chương 444: Một thân đương chi
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trái tim Lưu Hoài run lên kịch liệt, đương nhiên gã biết ý nghĩa mệnh lệnh này của Dương Kiến Đức. Đây là nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng, muốn giết sạch con nối dõi, đạt thành ma công.
Nhưng nếu Quốc chủ hạ quyết tâm, gã cũng chỉ có thể khom người tuân mệnh mà đi.
Trong thoáng chốc, triều thần trong đại điện quỳ đầy đất, cũng không có tiếng quát mắng, đa phần là khóc thút thít cầu xin Quốc chủ tỉnh ngộ.
“Ngày khóc đến đêm, đêm khóc đến ngày, khóc chết được Khương lão nhi sao?”
Dương Kiến Đức tức giận phất tay áo.
“Đám phế vật các ngươi im miệng hết đi!”
Tuy thần tử cả triều quỳ đầy đại điện, nhưng Dương Kiến Đức vẫn đứng trên Đan bệ, râu tóc tung bay, long bào phất phới, lại mang cho người ta một cảm giác cô độc đến lạ thường.
“Sỉ nhục xã tắc bị sụp đổ, sỉ nhục tông miếu bị vứt đi, nỗi hận nước mất nhà tan, một mình cô nhận hết!”
…
Khương Vọng nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng ít đi vào Thái Hư Huyễn Cảnh hơn, hắn thường xuyên tuần tra bên ngoài trấn Thanh Dương, sẵn sàng trận địa đón quân địch. Nhưng lượt khách không mời đầu tiên chạy đến lại không phải bất cứ phe phái nào trong tưởng tượng của hắn.
Lúc Tiền chấp sự xuất hiện ở bên ngoài trấn Thanh Dương, thể diện của ông ta cũng coi như được duy trì.
Ít nhất quần áo sạch sẽ, râu tóc chỉnh tề, mang theo hơn mười thị vệ.
Có ba chiếc xe ngựa, trong đó hai chiếc chuyên chở tài vật, một chiếc chở người.
Từ xa xa đã nhìn thấy Khương Vọng chắn ở bên ngoài trấn, ông ta không buồn mà lại hóa vui.
Bởi vì điều này chứng minh trấn Thanh Dương đã có suy đoán đối với thế cục của Dương Quốc, hơn nữa đã cẩn thận làm ra ứng phó, điều này quả thật là gia tăng tính an toàn.
Ông ta rất nhiệt tình mà nhảy xuống từ trên xe ngựa, cao giọng mà hô: “Khương tiểu hữu! Ta đại diện cho Tứ Hải Thương Minh, đặc biệt tới viện trợ cho trấn Thanh Dương!”
Tất nhiên Khương Vọng... sẽ không tin.
Tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng lão họ Tiền này sớm đã để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu. Có lẽ lời nói của người này cả ngữ khí cũng không đáng tin.
“Cảm ơn thịnh tình!” Khương Vọng hô: “Nhưng trong lúc trấn Thanh Dương đóng cửa niêm phong trấn, người ngoại lai không thể ra vào, thỉnh Tiền chấp sự thông cảm.”
Hắn quay đầu lại lớn tiếng phân phó: “Tiểu Tiểu, kêu vài người đi ra nhận lấy vật tư của Tứ Hải Thương Minh đi!”
“Thưa vâng!” Tiểu Tiểu cao giọng đáp lại, lập tức chỉ huy hai võ giả tiến đến tiếp nhận xe ngựa.
Mặt Tiền chấp sự tái cả đi, thấy võ giả của trấn Thanh Dương đã cực kỳ nhanh nhẹn mà đi tới, ông ta vội nói: “Hiểu lầm! Hiểu lầm! Lần này chúng ta đến chi viện nhân lực, nhân lực!”
“Nhân lực?” Khương Vọng làm ra vẻ thật hoang mang.
“Đúng vậy!” Tiền chấp sự chẳng biết xấu hổ mà nói: “Thành này đang trong thời kỳ nguy nan, các nơi đều khan hiếm nhân thủ. Xét thấy hợp tác trước đó thật tốt đẹp, lần này Tứ Hải Thương Minh đến chi viện cho trấn Thanh Dương, tính luôn cả bổn quản sự thì có đến năm tu sĩ siêu phàm, võ giả bình thường có mười tên!”
“Nếu là nhân lực, vậy ta...” Khương Vọng nói: “Ghi nhận tấm lòng!”
Dứt lời thì hắn tức thì xoay người đi về trong trấn, chỉ còn lại tấm chắn phòng ngự lẻ loi giằng co với đám người Tứ Hải Thương Minh.
Gió lạnh rả rích.
“Đại nhân dừng bước!”
Tiền chấp sự ở sau lưng cao giọng gào lên: “Đương nhiên cũng có vật tư! Cả một xe tài vật, đều là hiến cho không ràng buộc!”
Nhưng ông ta lại sợ Khương Vọng chỉ để lại tài vật, bổ sung một câu: “Nhân lực vật tư là đi cùng nhau!”
Khương Vọng dừng bước xoay người, cười như không cười: “Có chuyện này Tiền chấp sự không biết rồi, hiện giờ trấn Thanh Dương kín người hết chỗ, xác thật không thiếu nhân lực.”
“Chuyện tới bây giờ, ta cũng không nói dối nữa. Khương lão đệ, hẳn ngươi cũng biết rõ tình huống hiện tại của Dương Quốc là như thế nào. Người Tề Quốc chúng ta cũng nên đoàn kết lại để tự bảo vệ mình!”
“Ta là người Trang Quốc.”
“Ai! Chúng ta đều đang ở Dương Quốc, đều là người dị quốc! Nếu cả bản thân chúng ta cũng không đoàn kết, người bản địa sẽ có ai để ý đến chúng ta?”
“Bá tánh trấn Thanh Dương đều rất đoàn kết với ta.”
Da mặt Tiền chấp sự dày đến mức nào, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị chặn miệng như vậy, ông ta lập tức chuyển hướng: “Thời cuộc đang rối loạn, cái gì là quan trọng nhất? Là vũ lực siêu phàm! Theo ta được biết, trấn Thanh Dương trừ lão đệ ra thì cũng không có mấy tu sĩ siêu phàm đúng không? Ta và ngươi cùng hợp sức thì cũng đủ để giúp trấn Thanh Dương phòng thủ kiên cố. Chúng ta đã có năm tên tu sĩ siêu phàm!”
Khương Vọng cố ý vô tình mà quét nhìn qua mấy tên tu sĩ siêu phàm trong đội ngũ của Tiền chấp sự một cái: “Thứ cho ta nói thẳng, không có một người nào có thể để ta ra kiếm thứ hai.”
Lời này quá cuồng vọng, những hộ vệ Thông Thiên, Chu Thiên, Du Mạch không đồng nhất kia thì không nói đến, nhưng bản thân Tiền chấp sự cũng là tu sĩ siêu phàm Đằng Long Cảnh kia mà.
Nhưng ông ta thật sự không cách nào phản bác lời nói của Khương Vọng.
Ông ta mạnh, nhưng có thể mạnh hơn Tịch Mộ Nam được sao?
“Khương đại nhân.” Tiền chấp sự lại thầm suy nghĩ mọi kiểu xưng hô, cuối cùng cố định ở từ ‘Đại nhân’, ông ta quen làm ăn buôn bán, lúc này cũng rõ hi vọng cò kè mặc cả đã không cao, chỉ có thể nhịn đau mà nói: “Ngài nói thẳng đi, muốn thế nào mới bằng lòng thu nhận chúng ta? Tứ Hải Thương Minh nhất định sẽ có đền đáp sau!”
Biên cảnh Dương Quốc bị phong tỏa không ra được, ông ta cũng không về Gia Thành được. Bởi vì lúc ấy khi biết được tin ôn độc dị biến, ông ta trực tiếp lựa chọn chạy trốn, nhìn thấy Dương Quốc hỗn loạn, ông ta thuận tay cuốn đi toàn bộ tiền hàng giai đoạn đầu mà quan phủ Gia Thành giao phó.
Lúc này ông ta lại về Gia Thành, không chừng ngày nào đó sẽ “Ngoài ý muốn bị dính ôn dịch” mà chết.
Những nơi còn lại thì ông ta càng không thân, mang theo tài vật tài nguyên đi khắp nơi trong thời buổi loạn lạc này chính là con đường chết.
Toàn bộ thành vực Gia Thành, cũng chỉ có trấn Thanh Dương treo chiêu bài của Trọng Huyền gia là coi như một nơi an bình. Hơn nữa thực lực bản nhân Khương Vọng cực mạnh, ít nhất thắng được thành chủ bình thường của Dương Quốc.
Nếu có thể, đương nhiên ông ta không muốn cầu xin Khương Vọng, càng không muốn duỗi cổ ra đợi làm thịt.
Nhưng tình thế đã thế này thì còn có thể làm gì?