Chương 443: “Bệ hạ, ngài... Sao ngài có thể học thứ ma công này?”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắn ta vốn có thể yên ổn mà tiếp nhận chính quyền, bình tĩnh thực hiện dã tâm. Nhưng chỉ trong một đêm mà thiên địa đã biến đổi, bấp bênh bất ổn. Mắt thấy tôn vị tới tay biến thành cục diện rối rắm, hắn ta nôn nóng, phẫn nộ, bất an, thiếu chút nữa đã hỏng mất!
Nhưng hắn ta có thể nhanh chóng khôi phục lại, còn có thể quyết đoán tập hợp các đại thần, quỳ thỉnh Dương Kiến Đức mở ra triều hội, tiện đà lấy tình thế bên trong bên ngoài để bức vua thoái vị... lòng dạ hắn ta đã là hiếm thấy.
Nhưng cho dù như thế, đứng trước chân tướng tàn khốc mà Dương Kiến Đức lạnh lùng lột trần ra, ý chí của hắn ta vẫn bắt đầu hoảng hốt.
Hắn ta phẫn nộ.
Hắn ta phẫn nộ không phải vì thù hận, không phải vì bất công, mà là do bất an. Bởi vì hắn ta cảm nhận được nguy hiểm, cảm nhận được sự bất lực của mình.
Hắn ta đang rít gào lên trên đại điện này, cứ như làm vậy thì có thể chứng minh chính mình căn bản không sợ Trọng Huyền Trử Lương: “Chẳng lẽ vật lực của cả Dương Quốc còn không thể lay động tâm tư của lão hủ đó? Lão ta muốn cái gì, ta đều vung hết cho hắn, vung đến hắn phát đau! Nếu vẫn không được thì cho người ám sát lão ta! Nếu lại không có tác dụng, ta trực tiếp cắt đất cho quân Tề, cắt đầy đất, cắt một thành, không thì cắt một quận! Chỉ đổi lại một lần lui binh, chẳng lẽ không thể? Chỉ cần cho ta thời gian... Chỉ cần cho ta thời gian!”
“Cắt đất cầu hòa?” Dương Kiến Đức lại ắt ngang cảm xúc tăng vọt của hắn ta lần nữa: “Đây là suy nghĩ thật sự của ngươi đúng không?”
Ông ta cười lạnh: “Nhưng ngươi muốn cô đi? Làm một tội quân hại nước hại dân như cô tiếp tục gánh vác một lần sỉ nhục cắt đất?”
“Với tình thế như thế, cắt đất chỉ là kế hoãn binh, đúng lúc chúng ta có thể cắt quận Nhật Chiếu đi, cũng ném dịch hạch dị biến luôn cho bọn họ, dù sao Tề Quốc to lớn như vậy nhất định sẽ có biện pháp. Mà trang bị của Dương Quốc chúng ta quá yếu, vậy mới có thể tiến nhanh về phía trước!” Giọng điệu của Dương Huyền Cực ôn hòa lại, đó là một loại ôn hòa gần như ác nghiệt: “Phụ vương, vì tông miếu, Dương Quốc đã có một hôn quân, không thể lại thêm một người nữa. Bằng không, dân tâm sẽ hoàn toàn tan tác. Cho nên, chuyện cắt đất chỉ có thể là người thực hiện.”
Ngoài dự đoán là Dương Kiến Đức vẫn chưa bạo nộ, ngược lại chỉ lạnh nhạt hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Tuy rằng thống khổ, nhưng chỉ có xẻo đi thịt thối, mới có thể khôi phục khỏe mạnh! Tất cả loạn trong giặc ngoài đều đi, Dương Quốc ta quân dân một lòng, biết thẹn rồi mới có dũng khí, sầu gì nghiệp lớn không thành kia chứ?”
Dương Huyền Cực càng nói càng hưng phấn, càng nói càng kích động, chỉ điểm giang sơn, thỏa thích mà chỉ trích: “Mười năm! Chỉ cần cho hài nhi thời gian mười năm, nhất định sẽ thu thập lại núi sông cũ vì người!”
Tất cả vương công đại thần cả triều đều im miệng không nói, cuộc đối thoại giữa phụ tử Dương thị, bất cứ kẻ nào trong bọn họ đều không có tư cách xen mồm.
Nhưng sự quả cảm, tự tin thậm chí là tàn nhẫn lạnh băng mà Dương Huyền Cực biểu hiện ra đều khiến rất nhiều kẻ rơi vào mê mang lấy lại tự tin.
Khiến bọn họ thấy được một tia sáng nhỏ bé, phảng phất như quốc gia bấp bênh bất ổn Dương Quốc này còn có hy vọng.
Chỉ cần chủ cũ nhận tội, cắt đất, cầu hòa, mang theo sỉ nhục mà rời đi.
Tân chủ kế vị, quân dân một lòng, cùng chung kẻ địch... Bọn họ phảng phất như thấy được hy vọng nhỏ bé quốc gia có khả năng khôi phục thực lực.
Mơ về ngày mà thành Chiếu Hành còn được gọi là thành Thiên Hùng!
Nhưng mà...
Dương Kiến Đức ngồi trên long ỷ, đầu hạ xuống một cái bóng đen dày đặc.
“Đơn giản mà nói, chính là ép dạ cầu toàn, nằm gai nếm mật?”
Quốc quân bệ hạ đời thứ hai mươi bảy của Dương Quốc hỏi như vậy
“Đó không phải là chuyện lão tử ngươi đang làm, hơn nữa làm nhiều năm như vậy sao! ?”
“Thật là làm cô thất vọng!”
Dương Quốc Quốc quân đứng dậy từ trên long ỷ: “Ngày xưa cho phép ngươi giám quốc, là ngươi tự lo chuyện quốc gia đại sự! Hôm nay đẩy cô đến trên triều, chính là muốn cô gánh vác trách nhiệm diệt quốc sao?”
“Dương Huyền Cực!”
Ông ta kích chỉ vào nhi tử đang đứng dưới Đan bệ giằng co với mình: “Cả dũng khí đảm đương tên tuổi mất nước mà ngươi cũng không có, còn nói gì đến biết thẹn rồi mới có dũng khí, nói gì đến báo quốc thù này?”
Tâm thần Dương Huyền Cực chấn động, còn muốn nói lời biện hộ nào đó.
Nhưng Dương Kiến Đức đã mở bàn tay ra mà đè ép xuống.
Trong lúc lật chưởng, thiên địa đã đổi thay. Huyết quang như vô tận trong nháy mắt đã cuốn qua Dương Huyền Cực, sau đó lại thu vào trong tay.
Dương Huyền Cực chưa bao giờ bỏ lỡ chuyện tu hành, tốt xấu gì cũng là cường giả Nội Phủ Cảnh, nhưng cả một chiêu cũng không tiếp được, lật tay thôi đã bị nghiền nát tiêu diệt!
Hắn ta biến mất ngay trong triều đình này, ngay trước mắt chúng đại thần của triều đình Dương Quốc.
Những thân tín, vây cánh của Dương Huyền Cực vốn đã sẵn sàng dùng vũ lực bức vua thoái vị, nhưng căn bản lại không nghĩ tới, bọn họ còn chưa tới kịp hành động, Thái tử đã không còn!
“Điện hạ!” Tướng lãnh thân tín nhất dưới trướng của Dương Huyền Cực chạy vội tới nơi mà hắn ta biến mất cả thân huyết nhục, tru lên phóng về hướng long ỷ: “Tên hôn quân họa quốc nhà ngươi!”
Nhưng hắn ta chỉ đi được nửa đường thì đã bị Lưu Hoài cắt đầu xuống, chỉ còn một thi thể không đầu không có tác dụng ngã đến phía trước Đan bệ.
Lưu Hoài đưa tay nâng đầu người, uyển chuyển nhẹ nhàng xoay người, cung kính mà nói: “Người này mưu nghịch hành thích quân, thỉnh tru cửu tộc!”
“Thôi.” Dương Huyền Cực lạnh nhạt xua tay.
“Huyết Ma điển diệt tình tuyệt dục!” Lúc này, một lão thần nghĩ ra lai lịch, xúc động phẫn nộ đứng lên: “Bệ hạ, ngài... Sao ngài có thể học thứ ma công này?”
Huyết Ma điển diệt tình tuyệt dục, tương truyền đây chính là một trong những ma công do tổ sư ma đạo tự chế.
Điểm tàn nhẫn nhất của ma công này ở chỗ nếu muốn đạt được viên mãn, cần phải cắn nuốt người có quan hệ huyết thống, hoàn toàn phù hợp với tên tuổi của nó, là diệt tình tuyệt dục chân chính.
Vị lão thần này chủ yếu quản chuyện tế tự, nhưng cũng chỉ nhìn thấy giới thiệu của ma công này từ điển tịch cổ xưa.
Ma công sở dĩ là ma công, phần lớn là vì nó tàn nhẫn, trái ngược nhân luân, vì thế bị người người sỉ vã.
Lúc này Dương Kiến Đức khoanh tay đứng trước long ỷ, gương mặt đã bị một tầng huyết quang bao lấy: “Đám giá áo túi cơm các ngươi, cả phụ tá nhi tử của cô để duy trì thực lực quốc gia cũng không làm được, cũng không cần tiếp tục chỉ điểm cho cô.”
“Lưu Hoài.” Ông ta lạnh nhạt phân phó: “Triệu toàn bộ vương tử vương nữ của cô đến trong cung.”