Chương 454: Khương thiếu niên nhổ Thiên Địa Môn
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mặc dù Thành Vệ quân của Gia Thành không phải là quân đội mạnh gì, nhưng chiến trận binh gia do mấy ngàn binh lính tinh nhuệ tụ thành không phải là sức chiến đấu bình thường.
Thạch Kính khống chế chiến trận này, sẽ có thực lực có thể quét ngang trấn Thanh Dương một cách nhẹ nhõm.
Khương Vọng không thể không dừng bước như vậy, lựa chọn lâm thời phá cảnh.
Chỉ cần chém rách rào cản, đẩy cánh cửa ra, hắn lập tức có thể đạo mạch Đằng Long, từ đó kiến thức một hồi phong cảnh phi thiên độn địa khác.
Giọng nói giận dữ của Thạch Kính truyền đến từ trong âm Dương Du Sát Trận: “Dám phá cảnh trước mặt đại quân?”
Quân trận phát động, lập tức trấn áp nguyên khí bạo loạn.
Binh sát bộc phát, hội tụ tất cả, đao lộ ra lưỡi đao, thương đâm, kiếm chém, kích giận dữ nện xuống!
“Phải biết rằng sát pháp của binh gia, giết cuồng đồ tốt nhất!”
Cá lớn màu trắng bỗng di động. Sau khi sát khí can qua, nó đâm đầu vọt tới Khương Vọng.
Thiên Địa Môn ngay sau lưng, nhưng nó muốn Khương Vọng không rảnh đi đẩy cửa!
Khương Vọng dựng thẳng kiếm trước mặt, huyết sắc chuyển động quanh người. Hắn đã thoát ra khỏi binh sát, mượn Lý Văn Xích Kỳ như thể tay chân của Thành Vệ quân Gia Thành, đâm vào âm Dương Du Sát Trận một lần nữa.
Thạch Kính không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, người này vào trận, giống như chim vào trong lồng.
Cá âm nhảy ngược lại, cá Dương quay lại.
Nhưng điều gã xem nhẹ là, lần này theo Khương Vọng vào trận, Thiên Địa Môn mở ảo trong hư không, chỉ thuộc về một mình Khương Vọng cũng vào!
Trong nháy mắt, nguyên khí lại bạo loạn, tiếp theo lại bị trấn áp trong nháy mắt lần nữa.
Nhưng chỉ trong một kẽ hở đó, Khương Vọng đã xoay người thao túng kiếm, một kiếm Nhân Hải Mang Mang!
Trong ánh kiếm rực rỡ, hỗn loạn, dưới tình thế trong biển người muôn màu, cuối cùng hắn đã nhìn thấy Thạch Kính giấu mình trong quân trận.
Thao túng kiếm tiến lên!
Đao, thương, kiếm, kích, côn, bổng... Binh sát huyễn hóa ra vô số binh khí, tầng tầng xoắn giết Khương Vọng.
Hai con âm Dương Ngư to lớn bơi lội đan xen, tiến đánh bất cứ lúc nào.
Lún sâu trong đại trận, như lún vào vũng bùn.
Càng giãy dụa, thì càng bị chôn vùi nhanh hơn, càng đi lên trước, thì càng đi về phía cái chết.
Nhưng từ đầu đến cuối, Khương Vọng luôn hướng về phía trước!
Trường Tương Tư múa thành một vệt sáng bạc uốn cong, đầy khí thế, đối đầu với công kích không cách nào tính toán bên trong đại trận.
Mỗi một bước tiến lên, đều cần bộc phát đạo nguyên ở mức độ lớn nhất.
Bốn bước.
Đây là bốn bước vô cùng nhanh nhưng cũng vô cùng chật vật.
Chỉ đi tới bốn bước, toàn thân Khương Vọng đã đẫm máu.
Nhưng sau bốn bước, hắn đã trông thấy Thạch Kính.
Bốn mắt nhìn nhau!
Thiếu niên lang mười tám tuổi, lão thất phu tuổi trên năm mươi.
Khương Vọng một mình một kiếm, Thạch Kính được tôn làm thành chủ.
Một người mang theo từng đống vết thương, một người cường thế nắm chắc quân trận.
Nhưng ánh mắt của bọn họ lại khác biệt như thế!
Từ trong ánh mắt kinh hãi của Thạch Kính, Khương Vọng nhìn thấy chính mình kiên định xông qua.
Mà Thạch Kính hoảng sợ nhìn thấy...
Sau lưng Khương Vọng, một luồng lực lượng ý chí như thực chất nắm lấy cánh cửa mơ hồ trong hư không kia.
Hư không không xác định chiếu rọi hiện thế.
Ầm ầm!
Khương Vọng lại lấy thần hồn chi lực nhổ Thiên Địa Môn lên!
Mà Thiên Địa Môn này bị “rút ra” trực tiếp từ trong hư không, san bằng tất cả nguyên khí cuồng bạo, nện mạnh lên đầu Thạch Kính!
Phanh!
Hư không không biết tên chiếu rọi vào hiện thực, Thiên Địa Môn ngưng tụ thành thực chất.
Trong quân trận năm ngàn người, Khương Vọng lấy sức mạnh thần hồn rút ra Thiên Địa Môn, đập mạnh nó xuống, đạp vỡ hột sọ của Thạch Kính.
Người này còn chưa chết, vẫn tụ lại quân khí, dâng cao đạo nguyên, mạnh mẽ chống đỡ cánh cửa vô cùng nặng nề này.
Kiếm trong tay Khương Vọng không ngừng nghỉ, lấy khoái kiếm đáp lại công phạt của âm Dương Du Sát trận.
Mà hắn lại dồn sức mạnh thần hồn giơ Thiên Địa Môn lên lần nữa, lại nện xuống lần nữa!
Phanh! Phanh! Phanh!
Cứ lặp lại như thế, sau ba lần, đạo nguyên và ý chí của Thạch Kính rốt cuộc đã hoàn toàn tán loạn, cả người bị đập từ trên cao xuống, nát thành một bãi thịt vụn!
Sau tiếng vang này là một sự vắng lặng dài lâu.
Cho dù là Hướng Tiền trước nay chán chường cũng lộ ra vẻ kinh sợ.
Y cũng được coi là vào Nam ra Bắc, từ nhỏ kiến thức được nhiều điều, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy có người lấy Thiên Địa Môn làm vũ khí!
Lật xem trên con sông dài lịch sử, đây cũng là sáng kiến chưa từng được ghi lại.
Tiền chấp sự còn dùng sức xoa xoa đôi mắt, hoài nghi mình có bị ảo giác mê hoặc hay không? Không phải nên tìm cơ hội đẩy cửa phá cảnh hay sao? Sao còn có thể trực tiếp bứng cả Thiên Địa Môn lên?
Trúc Bích Quỳnh cảm xúc mênh mông, Trương Hải rung động đến mất tiếng.
Độc Cô Tiểu kích động đến nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, cắn rách cả môi.
Toàn bộ âm Dương Du Sát trận đều bởi vậy mà ngừng lại một khắc.
Mà Khương Vọng thì trực tiếp thu kiếm vào vỏ, ống tay áo bị sức mạnh bùng nổ làm rách toạc, cơ bắp hình giọt nước phồng lên, hắn vươn đôi tay trực tiếp bắt lấy Thiên Địa Môn, đi nhanh về phía trước!
Giống một con hung thú đột nhiên lao tới, đập phá điên cuồng chung quanh.
Phanh! Phanh! Phanh!
Lúc đầu còn có một ít chống cự rải rác, dưới sự tổ chức của mấy tướng lãnh Thành Vệ quân, quân trận dần khôi phục.
Nhưng sau khi Khương Vọng điên cuồng tiến công.
Những hung binh do sát khí tụ thành kia đa số đã tan rã, hai con cá âm Dương to lớn nọ tán loạn ngay đương trường.
Ngay trong quá trình này.
Khí thế của Khương Vọng càng ngày càng dâng cao, càng ngày càng ngưng tụ.
Có một tiếng nứt rõ ràng vang lên bên tai mỗi người.
Sau đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc!
Những hoành văn trên ánh cửa làm bằng đá đang bị hắn nắm trên tay kia lần lượt đứt đoạn.
Thiên Văn mở.
Địa Văn mở.
Nhân Văn mở.
Oanh!
Giống như nguyên khí vô tận tràn vào bên trong.
Thiên Địa Môn, đã mở!