Chương 460: “Cừ thật, ngay cả Long Diện cũng chết trong tay ngươi!”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Long Cốt Diện Giả muốn lập tức phản ứng, nhưng thân thể không thể tránh thoát mà đang suy nhược đi từng chút từng chút một.
Thông Thiên Cung điên cuồng vận chuyển, Nội Phủ điên cuồng chấn động, hai động lực mạnh mẽ chống đỡ thân thể hắn ta, muốn kéo hắn ta từ vực sâu suy nhược tử vong lên trên.
Nhưng lại chậm một chút.
Khương Vọng đã cả người lẫn kiếm rơi xuống, Trường Tương Tư dựng lên, xuyên từ đỉnh đầu vào cơ thể của Long Diện!
Nếu...
Nếu không phải không đủ cảnh giác, Gai Yếm Tâm có nham hiểm đến đâu thì cũng không cách nào đâm vào thân thể của hắn ta.
Nếu...
Nếu Khương Vọng không quyết đoán như vậy, lại cho hắn ta thời gian một hơi thở, hắn ta có thể sinh ra sức mạnh phản kích một lần nữa.
Thậm chí nếu, ngay vào thời khắc bị Gai Yếm Tâm đâm trúng, hắn ta nghĩ ra không nên đánh trả Thố Diện, mà là dồn hết sức vào một kích để ứng phó Khương Vọng, có lẽ kết cục sẽ bất đồng...
Nhưng mà, hắn ta coi thường Hướng Tiền, coi thường Khương Vọng, thậm chí là coi thường Thố Diện.
Một cuộc chiến mà lại phạm nhiều sai lầm như vậy, chỉ còn lại con đường chết mà thôi.
Nhưng đáng sợ nhất vẫn là hắn ta coi thường người kia...
Trong nháy mắt đó, Long Cốt Diện Giả đã suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, nhưng chỉ có thể phát ra một tiếng gầm rú tràn ngập thù hận thống khổ: “Trương Lâm Xuyên!”
…
Khương Vọng trực tiếp rút Trường Tương Tư ra, thân hình cao lớn của Long Cốt Diện Giả ngã ầm xuống đất.
Nghe thấy cái tên trước khi chết hắn ta hô ra, Khương Vọng không nói một lời, lập tức chuyển kiếm nhìn về phía Thố Diện.
Đều là Đằng Long Cảnh, cho dù hắn đã toàn lực chiến đấu thật lâu, gần như sức cùng lực kiệt, vẫn cứ có tự tin đánh giết được người này.
Nhưng Long Diện vừa chết thì Thố Diện với đôi mắt đỏ rực đã không chút do dự bật người đi xa, không cho Khương Vọng cơ hội dây dưa với ả ta.
Một cường giả Nội Phủ Cảnh cứ chết ở trấn Thanh Dương như vậy!
Đám sĩ tốt Thành Vệ quân của Gia Thành chứng kiến tất cả đều kinh hãi đến câm nín.
Trấn Thanh Dương lúc này, Trúc Bích Quỳnh bị thương, Hướng Tiền trọng thương. Khương Vọng trước phá âm Dương Du Sát trận, sau đó đấu với Long Cốt Diện Giả, khổ chiến đã thật lâu, có thể nói toàn bộ nhân mã trấn Thanh Dương đều đã kiệt sức.
Nhưng bọn họ không dám có chút tâm tư làm bừa nào.
Đơn giản là vì... Khương Vọng còn đứng.
Tất cả ý chí chiến đấu của bọn họ đã bị thiếu niên này làm suy sụp tan biến.
Khương Vọng thả người đến bên cạnh Hướng Tiền, thoáng kiểm tra thương thế của y một chút, sau đó thì đỡ y dậy.
Trong trận chiến này, không thể không kể đến công của Hướng Tiền, nếu không phải y bộc phát ra chiến lực cường đại, chỉ sợ Khương Vọng phải đập phá Nội Phủ, lựa chọn hái thần thông trước thời điểm.
Cho dù Long Diện có mạnh đến đâu, nhưng vẫn có khoảng cách với một người có thể đập ra Nội Phủ, hái thần thông, hắn vẫn có tự tin có thể dựa vào chính mình để chiến thắng.
Chỉ là nếu làm như vậy, không tránh khỏi sẽ cắt đứt đạo đồ.
“Còn tốt chứ?” Khương Vọng hỏi.
Hướng Tiền giãy giụa dùng mắt cá chết trợn trắng lên, không nói gì.
Trải qua trận chiến này, quan hệ của bọn họ tất nhiên đã khác trước.
Phái người đi mời y tu siêu phàm duy nhất trấn trên, trong chiến đấu trước đó, Khương Vọng cũng không nỡ thỉnh lão nhân gia ra tay. Đương nhiên, ông ta cũng không xuất thân từ đại tông y tu trong Đông Vương Cốc, sức chiến đấu thật sự cũng không có gì để khen, vẫn càng am hiểu trị bệnh cứu người hơn.
Chờ lão y tu bắt đầu xử lý thương thế cho Hướng Tiền, Trúc Bích Quỳnh, Khương Vọng mới đến chỉnh đốn chiến trường.
Đầu tiên là cho võ giả trấn sảnh đoạt đi binh khí của đám Thành Vệ quân, nhưng phải xử lý mấy ngàn tên sĩ tốt thế nào, hắn nhất thời cũng cảm thấy khó khăn.
Nhưng mà, nhằm vào người ngoài thì bất kể là khoan dung hay là nghiêm khắc, tính ra cũng dễ xử lí.
Nhưng mà ở phía người một nhà thì lại càng khiến người ta do dự.
Không nói đến Hướng Tiền nằm dài như con cá chết.
Đối với Trúc Bích Quỳnh kinh hồn chưa định, khóc như hoa lê dính mưa, rất khó nói Khương Vọng không có áy náy. Vốn dĩ chỉ là hỗ trợ làm công nửa năm, nhưng trước đó thì đối kháng dịch hạch, bố trí ảo trận, sai nàng ta như cu li cũng thôi đi, lần này lại khiến nàng ta gặp phải nguy cơ sinh tử...
Nàng ta hiếm khi trải qua mưa gió, thật sự bị dọa, nhưng nguyên nhân cũng là vì đang sợ hãi mà vẫn tham dự chiến đấu trong tình hình lúc ấy, nên mới đặc biệt đáng quý.
“Phúc Họa Cầu của ngươi, cũng không chuẩn lắm đúng không?” Khương Vọng khô cằn nói.
Phúc Họa Cầu một tháng mới có thể dùng một lần, hơn nữa chỉ có hiệu quả trong ngày, thật sự phản ánh phúc họa trong một khoảng thời gian. Lúc ấy trước khi Thiên Thanh Vân Dương xuất thế, Phúc Họa Cầu mới có phản ứng, cũng không phải Khương Vọng không biết việc này.
Nói vậy chỉ thuần túy là không biết nói gì nên tìm chuyện để nói thôi.
Trúc Bích Quỳnh lập tức vừa tức giận vừa buồn cười, cũng không nói lời nào, chỉ nhắm đôi mắt đỏ rực lại.
Nếu có Nhữ Thành ở đây thì tốt rồi...
Khương Vọng yên lặng thở dài trong lòng.
Hắn lại quay đầu, nhìn về phía Độc Cô Tiểu.
Một dáng người nhỏ bé đang ôm đầu gối ngồi trước thi thể Hồ Xuyên Tử, vừa không khóc cũng không quấy, chỉ ngây người ngơ ngác.
Khương Vọng có lòng muốn nói cái gì đó, nhưng nhất thời cũng không biết nói cái gì mới tốt.
Ngay vào lúc mọi chuyện đã kết thúc, chân trời lại vang lên tiếng gào thét.
Hướng Tiền chợt ngồi dậy, Trúc Bích Quỳnh cũng vừa kinh vừa sợ mở bừng đôi mắt.
Sóng trước vừa yên thì sóng sau lại tới, lần này lại là ai xuất hiện đây?
Một trấn Thanh Dương nho nhỏ cứ như trở thành cái bánh bao thơm lừng, khiến cho khắp nơi nhắm vào.
Khương Vọng cũng rút kiếm ra nhìn ra xa xa, sẵn sàng chiến đấu.
Chỉ thấy có hai bóng dáng từ xa mà gần, cấp tốc chạy tới.
Khi dáng người đó dần dần trở nên rõ ràng, Khương Vọng cũng lộ ra ý cười.
Xuất hiện ở đằng trước là bóng dáng của một tên béo.
Khi hán ta đáp xuống trước người Khương Vọng, mặt đất giống như chấn động rung chuyển.
Tên béo có thể sắc bén gần người như vậy mà không bị Khương Vọng công kích, cũng chỉ có một mình Trọng Huyền Thắng.
Mà người mũ đen giáp đen, không để lộ dung mạo theo sát phía sau, không phải Thập Tứ thì có thể là ai?
“Sao ngươi lại tới đây?” Khương Vọng hỏi.
Nhưng câu này vừa hỏi ra miệng, hắn đã nghĩ ra đáp án: “Tiền chấp sự?”
“Giết.” Trọng Huyền Thắng nheo cặp mắt kia nhỏ lại, nhìn quét một chút bốn phía, sau đó không khỏi cười: “Cừ thật, ngay cả Long Diện cũng chết trong tay ngươi!”