Chương 469: Tất cả chứng cứ, đều nằm trong đó!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Binh vây Dương Quốc chính là chuyện mà Trọng Huyền Trử Lương và Trọng Huyền Thắng dồn hết tài nguyên chính trị, dốc hết sức để thúc đẩy.
Tuy nói là đón ý nói hùa tâm tư của Tề đế, nhưng sở dĩ có thể thành công, vẫn là kết quả do Trọng Huyền Thắng không màng tất cả.
Trước đó sau khi ra khỏi bí cảnh Thiên Phủ, hắn ta luôn giao du ở Hàm Đan, chấp nối thế lực bốn phía. Nương theo tên tuổi tranh đoạt vị trí gia chủ với Trọng Huyền Tuân, hắn ta đã kết giao với không ít đối thủ của Trọng Huyền Tuân.
Rồi sau đó đặt tất cả tích lũy của mình lên trên chiếu bạc lần nữa.
Cái hắn ta dựa vào, là nghiền ngẫm đối với ham muốn làm Vương toàn bộ Đông vực của Tề đế, mà cơ hội, chính là ôn độc lúc này ở Dương Quốc!
Khương Vọng không hỏi Trọng Huyền Thắng, khi nào hắn ta đã sinh ra ý tưởng lớn như vậy ở Dương Quốc.
Bởi vì có một số việc, cho dù là bằng hữu cũng không nên nói rõ. Trọng Huyền Thắng có dã vọng của chính mình, Khương Vọng cũng có mong muốn của bản thân. Cũng như Trọng Huyền Thắng sẽ không hỏi, Khương Vọng gầy dựng thế lực lấy chính mình mà không phải Trọng Huyền Thắng làm trung tâm, là muốn làm gì?
Trên thực tế ngay từ lúc Trư Diện bắt đầu tản ra dịch hạch, ảnh vệ do Trọng Huyền Thắng tổ kiến đã trinh sát biết được việc này. Hắn ta rải rác vô số những ảnh vệ tổ kiến không lâu vào Dương Quốc, thứ nhất là vì rèn luyện đội ngũ, thứ hai thật ra mục đích lúc ban đầu cũng chỉ là trợ giúp sáp nhập tài nguyên thương nghiệp trong cảnh nội Dương Quốc mà thôi.
Nhưng sau khi biết được Bạch Cốt Đạo tản mát dịch hạch, Trọng Huyền Thắng mới lâm thời quyết định thêm tiền đặt cược vào.
Những đại sự như xuất binh phạt quốc thì trước khi xuất binh sẽ là tuyệt mật trong tuyệt mật, kẻ tiết lộ phải chết. Cho nên không chỉ hắn ta không tiết lộ chút tin tức nào cho Khương Vọng, ngay cả thương hội cường đại như Tứ Hải Thương Minh trước đó cũng không biết.
Người có thể biết được việc này, trừ quân chính cao tầng của Tề Quốc ra, cũng chỉ có một ít người tham dự thúc đẩy việc này.
Nguyên nhân chính là như thế, lần vây binh Dương Quốc này, không chỉ là lần được ăn cả ngã về không của Trọng Huyền Thắng, cũng còn vị thế trong giới chính trị của Trọng Huyền Trử Lương.
Trọng Huyền Trử Lương tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào nghi ngờ chuyện này, ai cản đường thì kẻ đó là địch nhân.
Lời nói của Phó Mâu, bất kể là xuất phát từ tâm lý gì, đều đã làm ông ta tức giận.
Chỉ cần người này dám mở miệng nói ra một cái tên thì người kia nhất định phải trả giá đắt, bất kể tên đó có thân phận gì, là công hay là hầu!
Chín chấp sự danh dự của Tứ Hải Thương Minh, đúng là người nào cũng có tước vị trên thân, là danh môn quý thất. Nhưng nếu dám thật sự hỏi tội Hung Đồ, tới một tên thì chết một tên, tới hai tên thì chết một cặp. Chín tên đồng loạt tới, Trọng Huyền Trử Lương cũng sẽ giết sạch sành sanh.
“Tất nhiên... Không phải bất mãn với đại soái.” Trong lòng Phó Mâu biết mình đã nói sai, miễn cưỡng duy trì dáng vẻ, cố vớt vát lại: “Tứ Hải Thương Minh có lịch sử đã lâu, luôn tận tâm tận lực với quốc với dân. Bao năm qua trợ giúp quốc sự, giao nộp thuế phú, Tứ Hải Thương Minh ta đều cầm cờ đi trước. Trước đó viện trợ Dương Quốc, cũng là vì quốc sách ủng hộ, Dương Quốc là nước phụ thuộc vào Tề. Nhưng chỉ trong sớm tối, thế cục dị biến, tất cả những của cải đổ vào giai đoạn đầu đều kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, thật sự là nặng nề đến mức Thương Minh không thể chịu được!”
“Đương nhiên, hồng hải trút xuống, sẽ không vì rãnh nước nhỏ mà chuyển hướng. Việc lớn của quốc gia cũng không thay đổi vì vài tên tiểu dân. Tuy rằng tổn thất thảm trọng, nhưng Tứ Hải Thương Minh ta đều nhận! Chỉ là...”
Phó Mâu thận trọng nhìn sắc mặt Trọng Huyền Trử Lương: “Đại soái cớ sao lại làm khó Tứ Hải Thương Minh, muốn chúng ta đổ mồ hôi lại còn đổ máu, đã mất tài mà còn mất luôn mạng kia chứ?”
“Nếu bản thân Phó tiên sinh không biết, cũng không cần hỏi đại soái. Ta đi ra trả lời ngươi.” Trọng Huyền Thắng đứng một bên lên tiếng.
Hắn ta chậm rãi, thậm chí có chút vụng về mà quay người lại, tiếp nhận một chồng giấy sách thật dày từ trong lòng Thập Tứ đang đứng ở phía sau.
Sau đó hắn ta giơ lên cao cao, quay người lại, nện đến trước mặt Phó Mâu!
“Chính ngươi xem!”
Phó Mâu chỉ tùy ý đảo qua là biết ngay đây là sổ sách mật của Tứ Hải Thương Minh.
Nhằm vào lần “Làm ăn cứu ôn” Dương Quốc này, Tứ Hải Thương Minh có hai bộ sổ sách. Một bộ ở bên ngoài, ghi chép thật là màu sắc rực rỡ, ứng phó với phía chính phủ Dương Quốc, một bộ là sổ sách mật, chỉ để cho cao tầng Thương Minh tuần tra giám sát.
Trên thực tế sở dĩ hắn ta vô cùng lo lắng rồi tự mình tới quân doanh vớt người ra ra, hoàn toàn là vì muốn giữ được sổ sách mật. Chỉ là không nghĩ tới, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà nó đã bị Trọng Huyền Thắng lấy được.
“Tứ Hải Thương Minh các ngươi cất lời thề son sắt sẽ cứu ôn cứu Dương Quốc, hứa hẹn đủ thứ, mới nhận được sự tin tưởng của hai nước Tề Dương, gánh vác trách nhiệm vận chuyển vật tư, phụ trợ triều đình Dương Quốc đối kháng dịch hạch.”
Trọng Huyền Thắng mắng: “Mà các ngươi lại bán giá cao đối với tâm ý nửa bán nửa đưa của bá tánh Tề Quốc dành cho Dương Quốc, dẫn tới Dương Quốc cứu tế bất lực, dịch hạch chuyển biến xấu đến mức như thế này rồi!”
“Cũng làm Đại Tề ta không thể không tập trung hoả lực vây quanh quốc cảnh, nhằm ngăn cản ác dịch lan tràn khắp cả Đông vực. Nhưng cũng bởi vậy mà khiến cho thiên hạ phỏng đoán, Dương Quốc ngờ vực!”
“Phó Mâu! Tứ Hải Thương Minh các ngươi biết tội chưa?”
Trước đó Trọng Huyền Thắng nói Tứ Hải Thương Minh mượn dịch hạch của Dương Quốc để vơ vét tài sản, Phó Mâu còn chưa có phản ứng quá lớn, chờ đến khi nghe mấy câu cuối cùng, ông ta lập tức kinh sợ động dung!
Người của Trọng Huyền gia là muốn đẩy trách nhiệm chuyện tập trung hoả lực bao vây quốc cảnh lên người của Tứ Hải Thương Minh, còn muốn dồn hết oán hận của người Dương Quốc lên Tứ Hải Thương Minh.
“Quả thực vớ vẩn!” Phó Mâu giận dữ nói.
“Còn muốn xem chứng cứ không?” Trọng Huyền Thắng hỏi.
Vừa mới hỏi xong, Thập Tứ đã kéo ra một cái rương thật lớn không biết từ nơi nào, y đi tới, để ở trước mặt Phó Mâu.
“Mở nó ra.” Trọng Huyền Thắng nhìn Phó Mâu, nói: “Chứng cứ mà Tứ Hải Thương Minh ngươi cố ý lên giá, cưỡng đoạt ở Dương Quốc, tố cáo mang theo huyết lệ của bá tánh Dương Quốc đối với Tứ Hải Thương Minh các ngươi... Tất cả chứng cứ, đều nằm trong đó! Phó Mâu, sao ngươi không mở ra nhìn nó một cái?”