Chương 470: Có thể làm gì được ta
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tất nhiên những chứng cứ này đều là Khương Vọng gom góp lại.
Trong lòng Phó Mâu biết dây dưa tại đây cũng vô ích, rõ ràng Trọng Huyền Thắng đã có chuẩn bị đầy đủ.
Ông ta lập tức không đi để ý đến hắn nữa, mà trực tiếp nói với Trọng Huyền Trử Lương: “Đại soái, cho dù Tứ Hải Thương Minh có chút sơ thất, cũng là ở Dương Quốc, không phải ở lãnh thổ Tề Quốc. Dù có sai, tổn thương gì, cũng là dị quốc phải chịu. Người của Tề Quốc chúng ta hà tất phải làm khó xử lẫn nhau? Tứ Hải Thương Minh ta nguyện ý quyên góp mười vạn đạo nguyên thạch, chỉ mong đại soái thắng ngay trong trận đầu!”
Trọng Huyền Trử Lương vẫn chưa nói chuyện.
Nhưng Trọng Huyền Thắng bỗng nhiên chuyển đề tài mà hỏi: “Làm vậy có phải có ý hối lộ hay không?”
“Trọng Huyền công tử!” Phó Mâu căm tức nhìn hắn ta: “Cũng chỉ là vì lúc ở Hàm Đan, ta không chịu gặp ngươi sao? Ngươi nhất định phải làm đến nông nỗi như thế?”
Lúc trước sau khi Trọng Huyền Thắng chiến thắng trong bí cảnh Thiên Phủ, hắn ta đi thẳng đến Hàm Đan, muốn mở ra cục diện ở đế đô. Ban đầu cục diện gian nan, bị rất nhiều người cự tuyệt, Phó Mâu chính là một trong số đó.
Thứ nhất là Tứ Hải Thương Minh gia đại nghiệp đại, cũng không quá để ý đến tên béo thích liều mạng để leo lên như Trọng Huyền Thắng. Thứ hai, giữa Trọng Huyền Thắng và Trọng Huyền Tuân, bọn họ cho rằng Trọng Huyền Thắng không có một chút cơ hội nào cả, căn bản không muốn lãng phí chút tiền đặt cược nào trên người hắn ta.
Cho dù sau đó Trọng Huyền Thắng đi vòng đến thành Nam Dao, lấy sức chèn ép hoàng tử Tề Quốc là Khương Vô Dung, sau đó trở nên nổi bật, lúc về lại Hàm Đan thì đã được rất nhiều người tâng bốc. Nhưng cái nhìn của Phó Mâu cũng chưa từng thay đổi.
Chỉ là ông ta vốn tưởng rằng, tuy Trọng Huyền Trử Lương tỏ thái độ ủng hộ Trọng Huyền Thắng, nhưng đó chỉ là yêu thích của trưởng bối đối với vãn bối. Mà ý chí của bản thân sẽ không bị Trọng Huyền Thắng ảnh hưởng.
Nhưng mà hôm nay ông ta mới phát giác, Trọng Huyền Thắng không chỉ có thể ảnh hưởng Trọng Huyền Trử Lương, thậm chí có vài thời điểm còn có thể trực tiếp đại diện cho ông ta! Giống như vào lúc này.
Đối với Tứ Hải Thương Minh mà nói, tình huống này sẽ làm bọn họ thay đổi cực lớn đánh giá đối với Trọng Huyền Thắng.
Nhưng lúc này... Quan trọng nhất vẫn là rút ra khỏi vũng bùn hiện giờ.
Bất kể thế nào, Tứ Hải Thương Minh không thể trở thành nguyên nhân khiến cho hai nước khai chiến, không thể gánh vác nổi những trách nhiệm mà Trọng Huyền Thắng muốn đổ lên người của bọn họ.
“Xin lỗi, ta không nhớ rõ việc này.”
Đối mặt với câu chất vấn của Phó Mâu, Trọng Huyền Thắng chỉ lạnh nhạt mà nói: “Những gì ta nói ta làm, đều xuất phát từ công tâm. Đại soái hành sự càng là như thế. Ngươi ngờ vực ta thì thôi, sao có thể ngờ vực đại soái?”
“Không, ta không có ý này!” Phó Mâu chỉ cảm thấy hết đường chối cãi, nhưng vẫn căng da đầu mà nói: “Chỉ là Trọng Huyền đại soái, minh chủ chúng ta cực kỳ quan tâm việc này, ngài cần thận trọng suy xét.”
“Lại lấy minh chủ Thương Minh của các ngươi ra chèn ép ta?” Tới giờ phút này, Trọng Huyền Trử Lương vẫn luôn nhìn Trọng Huyền Thắng biểu diễn, nhịn không được cười ra tiếng.
Nhưng tiếng cười chợt ngừng lại: “Ngươi lại nhục ta lần nữa, cứ mãi nói càn. Vốn nên chịu hình phạt cắt lưỡi. Nhưng vì có thể để ngươi trở về truyền lời cho minh chủ các ngươi, cứ lấy tai trái thay thế.”
“Sau khi trở về, ngươi không ngại thay ta hỏi hắn một câu...” Trọng Huyền Trử Lương lạnh nhạt mà nói: “Có thể làm gì được ta?”
Thấy bản thân cũng phải chịu hình, Phó Mâu lập tức kinh giận đan xen, không dám nhằm vào Trọng Huyền Trử Lương, lại nhìn khắp xung quanh: “Ta là thương hội đệ nhất Tề Quốc - Tứ Hải Thương Minh, ta là chấp sự nhất đẳng của Thương Minh! Ai dám đụng đến ta?”
Đông!
Tiếng quân ủng giẫm lên mặt đất.
Mấy tiếng tụ thành một tiếng.
Chúng tướng trong trướng sôi nổi tiến lên một bước!
Uy hiếp của Phó Mâu căn bản không có khả năng có tác dụng gì ở soái trướng quân Thu Sát, mở miệng uy hiếp trước mặt Trọng Huyền Trử Lương, cũng hoàn toàn là biểu hiện mất đi tiến thối của ông ta.
Nhưng cho dù chúng tướng người người nóng lòng muốn thử, Trọng Huyền Thắng lại bước lên trước một bước, trực tiếp cúi chào: “Đại soái! Ti hạ chờ lệnh!”
Trọng Huyền Trử Lương chỉ hơi nâng tay, tỏ vẻ đồng ý.
Trọng Huyền Thắng đứng lên, trực diện Phó Mâu, tức khắc kích khởi đạo nguyên cuồn cuộn trên người.
“Trọng Huyền Thắng!” Phó Mâu cắn răng hô.
Mắt thấy lại là một hồi quyết đấu xuất sắc lấy Đằng Long đấu với Nội Phủ.
Nhưng Trọng Huyền Thắng chỉ tiện tay rút ra một thanh đao từ hông của tướng lãnh bên cạnh, cũng chưa ngưng tụ ra chút đạo nguyên nào, thậm chí bước chân còn có chút không vững.
Có thể nói thân thể mập mạp khiến hắn ta bước đi thật gian nan, loạng choạng đi về phía ông ta.
“Quân lệnh đã hạ, phá núi lấp bể cũng khó cãi. Ta bất đắc dĩ làm việc này.”
Hắn ta búng nhẹ lên trường đao.
“Ngươi có thể trốn, có thể chạy, thậm chí có thể phản kháng. Nhưng mà...”
Hắn ta nói: “Ngẫm lại hậu quả.”
Tiếng nói của Trọng Huyền Thắng không cao, chỉ như nói chuyện phiếm bình thường, nhưng cũng rất rõ ràng.
“Đặc biệt ngươi là cường giả Nội Phủ Cảnh, ta lại chỉ mới đẩy ra Thiên Địa Môn chưa lâu. Lúc phản kháng nhớ đừng không cẩn thận một chút đánh chết ta đấy.”
Mà hắn ta thong thả đi về hướng Phó Mâu như thế, trong khoảng thời gian này đủ để tu sĩ siêu phàm cảnh giới như Phó Mâu chạy ra khỏi lều lớn mấy trăm lần.
Đặc biệt là Trọng Huyền Trử Lương chỉ đang lười nhác dựa vào soái vị, nhìn dáng vẻ căn bản không tính can thiệp cái gì. Cho dù ông ta phản kháng, lúc này Hung Đồ cũng sẽ không ra tay.
Nhưng không biết vì sao.
Ngay cả bản thân Phó Mâu cũng nói không rõ vì sao, dưới chân như mọc rễ, rút ra không được!
Rõ ràng có khí lực dùng không hết, nhưng lại giống như không dùng ra được.
Rõ ràng có chiến lực phá núi lấp bể, nhưng không biết đã biến mất ở nơi nào.
Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Trọng Huyền Thắng đi tới, đi tới...
Đát, đát, đát.
Tiếng giày gõ lên mặt đất.
m thanh này rốt cuộc đi tới cuối, thân hình mập mạp của người này đã đến trước mặt.
Rồi sau đó...
Một đao cực kỳ dứt khoát cắt quá, một lỗ tai dính máu bay lên!
Sau khi che lại miệng vết thương, Phó Mâu như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, mới cảm nhận ra đau đớn.
“Tê!”
Ông ta hít hà một hơi, lại lảo đảo vài bước rồi vừa đứng vững.