Chương 471: Cản dao mổ của ta
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dù rằng có Tụ Bảo Thương Hội thành lập sau mà lại vượt lên trước. Nhưng ít ra hiện giờ, đệ nhất thương hội trên danh nghĩa của Tề Quốc vẫn là Tứ Hải Thương Minh.
Tổ chức thương hội quy mô như thế có gần mười hai chấp sự nhất đẳng, Phó Mâu ông ta cũng nằm trong số đó.
Bàn về địa vị, ông ta chỉ đứng dưới chấp sự danh dự và minh chủ, bàn về thực quyền, ông ta còn mạnh hơn chấp sự danh dự một chút.
Đã bao giờ ông ta gặp phải sỉ nhục như hôm nay? Đã bao giờ ông ta bị đối đãi như vậy?
Nhưng mà lần này ở trước mắt bao người, ông ta bị cắt đứt một tai!
Nhưng Phó Mâu trừ hít vào một ngụm khí lạnh thì cũng không phát ra được âm thanh nào cả. Ở soái trướng Hung Đồ, cứ như ông ta mất đi cả sức lực để nói chuyện.
Trọng Huyền Trử Lương lại nâng tay lên, ý bảo có thể cho ông ta đi rồi.
Trọng Huyền Thắng vung tay, trường đao mượn tới lập tức bắn trở vào vỏ.
Sau đó hắn ta tự mình xốc xong mành lều, nói một tiếng: “Thỉnh đi.”
Phó Mâu che cái tai bị thương lại, thất hồn lạc phách mà đi ra ngoài. Chỉ nghe thấy Trọng Huyền Thắng đứng bên cạnh nói: “Nhớ rõ ba ngày sau kêu người đến nhặt xác.”
Thời gian ba ngày này không phải là để cho ông ta. Mà là cho minh chủ Tứ Hải Thương Minh.
Trọng Huyền Trử Lương nói rõ muốn xử tử đám người còn bị nhốt ở quân doanh này của Tứ Hải Thương Minh, cũng cho minh chủ Tứ Hải Thương Minh thời gian ba ngày, để hắn ta có thủ đoạn có gì thì cứ việc tung ra.
Xem có thể chống đỡ được dao mổ của ông ta hay không?
Thái độ ngấm ngầm trong im lặng này... Thật là ngông cuồng dữ dội!
...
Mặc kệ người của Tứ Hải Thương Minh muốn hay không muốn, bọn họ chắc chắn phải vác cái nồi đen này rồi.
Đối với Trọng Huyền Thắng mà nói, đả kích Trọng Huyền Tuân là chuyện mà hắn ta phải dồn hết sức để làm, nếu Tứ Hải Thương Minh có hợp tác nhiều với Trọng Huyền Tuân, như vậy nếu có cơ hội thì phải chém rớt tay của bọn họ.
Đặc biệt là Tứ Hải Thương Minh tùy tiện nhúng tay vào Dương Quốc, vốn dĩ cả người đều là rận, bắt một cái là dính ngay, không bắt cũng để lại dấu vết.
Còn về chuyện chỗ tốt có thể lấy được từ trên người Tứ Hải Thương Minh, Tụ Bảo Thương Hội sẽ đưa lại đây gấp mười lần.
Khi Tứ Hải Thương Minh tranh thắng vụ “Sinh ý cứu ôn” ở Dương Quốc, đắc ý dào dạt, tất nhiên không nghĩ tới Tụ Bảo Thương Hội sẽ mừng thầm đến như thế nào.
Bản thân chuyện này đã là một cái bẫy, từ lúc bắt đầu Tụ Bảo Thương Hội đã không có tính toán giành, dáng vẻ sau khi thất bại tức muốn hộc máu cũng chỉ là biểu diễn.
Tên tuổi đệ nhất thương hội của Tứ Hải Thương Minh ở Tề Quốc đã đeo thật lâu, Tụ Bảo Thương Hội và Trọng Huyền Thắng đã bắt tay với nhau, đổ tài nguyên cực lớn vào trong quân của Trọng Huyền Trử Lương, đương nhiên không phải vì nhiệt tình yêu thương Tề Quốc cỡ nào. Mà là mượn cơ hội này đánh cho Tứ Hải Thương Minh bị trọng thương, đây mới là điều quan trọng nhất.
Sau khi khổ tâm kinh doanh lâu dài, rốt cuộc cũng đã vượt mặt được kẻ đi trước, Tụ Bảo Thương Hội đã bắt đầu mưu cầu địa vị tương xứng với thực lực.
Trước khi đến Phó Mâu không thể biết được giao dịch này, sau khi trở về, có lẽ cũng có thể nghĩ kỹ. Nhưng đối với trận quyết đấu tầm cỡ này thì có lẽ đã chậm.
Bất kể là sự coi khinh trước giờ đối với Tụ Bảo Thương Hội, hay là lần tùy ý làm bậy này ở Dương Quốc, đều chứng minh thái độ ngạo mạn của Tứ Hải Thương Minh.
Mà tổ chức thương hội lịch sử lâu đời nhất ở Tề Quốc này, hiện giờ cũng đã tới lúc trả giá đắt vì sự ngạo mạn này.
Chỉ không biết lại mấy người sống, mấy người chết, bao nhiêu máu chảy ra!
...
Trong trấn Thanh Dương, Khương Vọng đang tu hành.
Bất cứ khi nào có thể dành ra chút thời gian nhàn rỗi, hắn đều đang tu hành.
Tuy rằng thường có câu nói “Tu hành bất kể năm tháng dài ngắn”, nhưng nếu thật sự bỏ công sức vào chuyện này, sẽ không phụ chính mình.
Sau khi đẩy ra Thiên Địa Môn, phảng phất như Thông Thiên Cung đã thật sự “Thông thiên”.
Thời thời khắc khắc đều có vô số nguyên khí thiên địa tràn vào Tinh Hà Đạo Toàn, được chúng cọ rửa, không thời khắc nào không phản hồi nhục thân.
Tất nhiên lúc đó cũng có số lượng lớn đạo nguyên được dựng dục lăn xuống, tốc độ cũng hơn một trời một vực so với trước kia.
Trước khi đẩy ra Thiên Địa Môn, nguyên khí được Đạo Toàn cọ rửa, đều dựa vào thân thể phun nạp. Sau khi đẩy ra Thiên Địa Môn, tương đương với Đạo Toàn đã có thể trực tiếp câu thông với thiên địa.
Hiệu suất hoàn toàn nhân lên gấp bội.
Nói cách khác, trước kia chín Tinh hà Đạo Toàn, mỗi ngày dựng dục được tám mươi mốt viên đạo nguyên, hiện tại tức có thể dựng dục được một trăm sáu mươi hai viên đạo nguyên.
Sau khi Triền Tinh Linh Xà thăng cấp lên thành Triền Tinh Mãng, lượng đạo nguyên phun ra nuốt vào cũng từ ba viên biến thành mười viên, chất lượng bản thân đạo nguyên cũng trở nên càng cao.
Hơn nữa linh tính của Triền Tinh Mãng càng mạnh, nó đã có thể tự động phun ra nuốt vào đạo nguyên, mà không cần đến Khương Vọng điều khiền.
Về linh tính, có một ví dụ rõ ràng chính là, Triền Tinh Linh Xà thường xuyên tới gần Minh Chúc theo bản năng, có thể là bị khí tức nào đó hấp dẫn, cần Khương Vọng âm thầm ước thúc.
Mà sau khi Đạo Mạch chân linh thăng lên làm Triền Tinh Mãng, không chỉ không thân cận Minh Chúc, còn biểu hiện ra ý thức lãnh địa nhất định, nhiều lần ý đồ đuổi Minh Chúc đi. Sau khi bị Khương Vọng ràng buộc mới chịu ngừng lại.
Triền Tinh Mãng rất “Cần mẫn”, mỗi ngày tự động trùng mạch phun ra nuốt vào ít nhất hai lần, ước chừng là Khương Vọng kiên trì tập sáng tập tối làm nó dưỡng thành thói quen này.
Nếu tính ra như thế, sau Thông Thiên Cảnh, mỗi ngày Thông Thiên Cung của Khương Vọng có một trăm tám mươi hai viên đạo nguyên ra đời, tương đương với sản lượng hai viên đạo nguyên thạch.
Mỗi ngày cho dù hắn không làm cái gì cả, đơn thuần dựa vào gom góp đạo nguyên thạch, cũng có thể đủ phát tài một chút.
Đến bây giờ, cũng có thể hủy bỏ hai đợt luyện tập trùng mạch dựng dưỡng đạo nguyên sớm tối mỗi ngày.
Nhưng đối với Khương Vọng mà nói, điều này chỉ đơn giản là đổi mới nội dung buổi luyện tập. Chuyển luyện dựng dưỡng đạo nguyên trùng mạch trước đó thành thăm dò đối với hải dương Khu Kiền.