Chương 474: Bất ngôn chi ngôn
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dương Kiến Đức tựa vào long ỷ, dường như đã rất mệt mỏi, khoát khoát tay, tỏ ý không cần nói gì cả.
Lưu Hoài cất ngọc bội Bàn Long đi, không mang theo gì khác, vội vã đi ra khỏi đại điện, lập tức rời cung.
Mà Dương Kiến Đức ngồi một mình trong đại điện, im lặng rất lâu, mới bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì đó, nói: “Nói với Huyền Sách một tiếng “Xin lỗi” nhé.”
Sau khi nói xong, ông ta mới phản ứng được, Lưu Hoài đã đi rồi.
“Thôi.”
…
Dương Kiến Đức tập hợp hai mươi mốt vạn binh, muốn quyết tâm sống mái với mười vạn Thu Sát Quân của Trọng Huyền Trử Lương.
Hành động quân sự này không có ý định giấu giếm bất kỳ ai, cũng không thể giấu giếm.
Dù là người sáng suốt cũng đều biết, Trọng Huyền Trử Lương tập trung binh lính ở ngoài biên giới Dương Quốc, chính là để đợi Dương Kiến Đức dẫn quân tới đánh.
Nhưng Trọng Huyền Trử Lương vẫn thay Tề Quốc, phát liền chín đạo quốc thư, tự biện giải mình không hề có ý đồ gì khác, khuyên Dương Kiến Đức nguôi bớt cơn giận. Còn nói hai nước có mấy đời tình nghĩa tông chúc (1), tình như cha con, không nên giao chiến, khiến thiên hạ chê cười như vậy...
(1) Công chúc: ý nói quan hệ thuộc địa giữa Dương Quốc và Tề Quốc.
Cho dù thực sự là hiểu lầm, người Dương Quốc cũng bị nội dung của mấy bức quốc thư này làm cho vô cùng tức giận, càng đừng nói đến việc trong lòng hai bên đều đã hiểu rõ, chiến tranh là không thể tránh khỏi.
Nói chung sau khi đại quân của Dương Quốc tập hợp, kết thành trận lớn, một đường không hề ngưng trệ, lao thẳng đến biên giới giữa hai nước.
Mà lần cuối cùng, Trọng Huyền Trử Lương chỉ sai người đưa đến một thanh kích đã gãy, ý tứ không thể rõ ràng hơn được nữa.
Một trận chiến tác động đến tầm mắt của cả Đông vực, sắp triển khai toàn diện.
...
Đường biên giới hai nước Tề Dương, là do bốn quận Nhật Chiếu, Xích Vĩ của Dương Quốc và Định Dao, Bình Tây của Tề Quốc làm giới hạn.
Phía đông nam của quận Nhật Chiếu tiếp giáp với phía tây bắc của quận Định Dao bên Tề Quốc, đồng thời còn có một bộ phận tiếp giáp với cả quận Bình Tây.
Mà có lẽ là thái độ của Tống Quang - quận thủ quận Nhật Chiếu khiến người ta cảnh giác, lần xuất binh này Dương Kiến Đức không đi qua quận Nhật Chiếu, mà chọn đi qua quận Xích Vĩ để tới tiền tuyến.
Nhìn từ trên bản đồ, cả quận Xích Vĩ, trên rộng dưới hẹp như cái đuôi của đất nước.
Mà “phần đuôi” đó, lại tiếp xúc với nửa dưới của quận Bình Tây Tề Quốc.
Đương nhiên, trên thực tế, soái trướng của Trọng Huyền Trử Lương cũng đang được dựng ở bên ngoài quận Bình Tây.
Vậy nên quận Xích Vĩ lúc này, lại trở thành nơi thiên hạ chú ý.
Lúc dịch hạch tàn sát bừa bãi, thánh chủ của Bạch Cốt Đạo đang ẩn náu ở nơi nào đó trong quận Xích Vĩ.
Nhưng hai nước Dương Tề dường như hoàn toàn không biết gì về việc này cả, hoặc có thể nói là, cùng “bỏ qua” một cách rất ăn ý.
...
...
Sau khi giết chết Thạch Kính, thu về hơn bốn ngàn Thành Vệ Quân, trấn Thanh Dương đã trở thành khu vực có thế lực mạnh mẽ nhất của Gia Thành trên thực tế, hơn nữa, vì trước đó nơi này tích cực chống lại dịch hạch, nên gần như trước khi dịch hạch dị biến, đã loại bỏ được dịch độc trong trấn vực.
Mặc dù dịch hạch sau khi dị biến ngày càng khủng bố, nhưng lại bị Khương Vọng dùng thủ đoạn quyết liệt nhanh chóng xử lý một cách chặt chẽ ở bên ngoài —— chính là giết hết tất cả những người chưa qua kiểm tra mà tiến vào trấn Thanh Dương.
Hơn nữa, vì nơi đây của cải dồi dào, thường xuyên giúp đỡ các trấn trong khu vực nên ở một mức độ nào đó, trấn Thanh Dương đã thay thế được chức năng của phủ thành chủ Gia Thành, trở thành trung tâm của thành vực Gia Thành.
Có thể là do kiêng kị Trọng Huyền gia, hoặc đang mải vơ vét cướp đoạt mà sau khi Thạch Kính chết, quận thủ quận Nhật Chiếu Tống Quang không có động tĩnh gì.
Nhưng vào một ngày này, Khương Vọng gặp lại Trọng Huyền Thắng lần nữa.
Hắn ta vẫn là tay không mà đến, chỉ dẫn theo Thập Tứ. Đại chiến đã nổ ra, lần này hắn ta vào biên giới Dương Quốc cũng không còn là làm trái quân lệnh nữa.
“Sao lúc này lại tới?” Ở trong phòng, Khương Vọng hỏi trước.
Thập Tứ một thân áo giáp và mũ giáp màu đen đứng cạnh cửa, khí thế như đang muốn nói người lạ chớ tới gần, ngăn cản bất kỳ người nào muốn nghe lén hai người họ nói chuyện.
Người trong trấn Thanh Dương đều biết Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng là bạn bè, tuy trong lòng có hiếu kỳ, nhưng cũng không có biểu hiện gì.
Chỉ có Tiểu Tiểu hữu ý vô tình vòng rất nhiều vòng qua bên này, trong lòng có chút bất mãn nhưng đều được nàng ta che giấu rất tốt.
Nàng ta cảm thấy thuộc hạ của Trọng Huyền Thắng chặn cửa, là có chút mạo phạm đến quyền uy của Khương Vọng. Còn về chuyện Khương Vọng có phải môn khách của Trọng Huyền Thắng hay không, bản thân tên Thập Tứ này cũng không phải tầm thường... Những điều này đều không nằm trong phạm vi suy xét của nàng ta.
Đương nhiên, vì thực lực có hạn nên dù nàng ta có bất mãn cũng chỉ có thể che giấu đi.
Ở trong phòng, sau khi Trọng Huyền Thắng ngốn xong hai trái hoa quả, lau miệng, hỏi ngược lại: “Huynh nói xem tại sao Dương Kiến Đức lại tập hợp binh lính ở ngoài thành Chiếu Hành trước, sau đó mới phát binh đến tiền tuyến?”
Ước chừng hiểu rõ Khương Vọng sẽ không tâng bốc gì, hắn ta tự trả lời: “Nguyên nhân đầu tiên, chính là vì việc kiểm soát quận Xích Vĩ và Nhật Chiếu của ông ta xảy ra vấn đề. Nếu tụ binh ở hai quận này, ông ta không có cách nào khống chế hoàn toàn mọi chuyện.”
Trọng Huyền Thắng nói: “Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất ở chỗ, dù là quận Xích Vĩ hay quận Nhật Chiếu, đều không có hiểm địa để phòng thủ. Thực ra, ông ta tụ binh ở quận Hành Dương, là để chờ quân ta tiến quân thần tốc. Thứ nhất kéo giãn tiếp viện của quân ta, thứ hai dựa vào quốc thổ khiến quân ta phân binh. Nhưng từ đầu đến cuối đại soái vẫn án binh bất động, khiến cho kế hoạch “Quyết chiến trước hoàng thành” của ông ta bị hỏng.”
Trong quân đội, hắn ta chỉ xưng đại soái, không xưng thúc phụ.
Nghe đến đây, Khương Vọng cũng gật đầu: “Vì liên quan đến ôn độc dị biến, nên thời gian đứng về phía chúng ta.”
“Đại soái bất động, thì chỉ có thể là Dương Kiến Đức hành động, hiện tại ông ta buộc phải xuất binh ra khỏi quận Hành Dương, muốn đi qua quận Xích Vĩ chạy ra tiền tuyến. Nhưng biên giới thực sự không phải là chiến trường thích hợp, bên ngoài quận Bình Tây cũng thiếu khuyết không gian chiến lược đầy đủ, cho nên đại soái cũng có ý tiến vào quận Xích Vĩ, nói cách khác... Quận Xích Vĩ chính là chiến trường!”