Chương 475: Chiến tranh ở Xích Vĩ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng nghe hiểu rõ, nhưng vẫn không biết hắn ta có ý gì: “Do đó?”
Trọng Huyền Thắng cười ha ha cố ý để người khác phải đoán mò: “Huynh nói xem tại sao đại quân của Dương Kiến Đức không đi qua quận Nhật Chiếu?”
Khương Vọng tức giận nói: “Thái độ của quận thủ quận Nhật Chiếu khả nghi như vậy, sao ông ta có thể đi qua quận Nhật Chiếu?”
“Đúng vậy, trong tay Tống Quang cầm bảy vạn chiến binh, đã không quy phục với Tề Quốc, lại còn không phụng chiếu chỉ của quốc quân Dương Quốc, giống như muốn nằm xem diễn ở quận Nhật Chiếu, đợi một cái giá cao!”
“Ông ta muốn gì?” Khương Vọng có chút tò mò: “Trọng Huyền gia không thiếu tiền, Tề Quốc càng không thiếu tiền.”
Trọng Huyền Thắng nói: “Tồn vong của Dương Quốc ở tại một trận chiến này, Dương Kiến Đức cũng không thiếu tiền!”
Khương Vọng có thể hiểu được đại khái, đương nhiên phía Tề Quốc càng giàu hơn, nhưng trong lúc mất nước này, Dương Kiến Đức càng sẵn lòng bỏ ra giá lớn!
Nói cách khách, không phải Tề Quốc không thể đưa ra một cái giá cao, nhưng giá cả bành trướng đến mức như vậy, tất nhiên vô cùng khủng bố, chưa hẳn đã đáng giá!
“Dương Kiến Đức kiêng dè Tống Quang, sao đại soái lại không cố kỵ ông ta? Nếu hai quân chiến đấu ở quận Xích Vĩ, sao có thể cho phép Tống Quang đứng ngoài cuộc ở quận Nhật Chiếu đây?”
Khương Vọng nhíu mày: “Ý huynh là... Tống Quang đứng ngoài cuộc, rất có khả năng là cục diện do Dương Kiến Đức bài bố? Ông ta ra vẻ kỳ kèo chờ giá cao, lắc trái lắc phải, thực ra là đang đợi đến lúc hai bên chiến giao chiến ở quận Xích Vĩ, yểm quân đánh úp?”
“Có thể có, có thể không! Nhưng chúng ta không thể, cũng không dám phủ nhận khả năng này!”
“Đã như vậy thì dù Tống Quang có đầu hàng lúc giao chiến, cũng không thể tin tưởng được!”
“Đúng, ông ta muốn quy phục, chỉ có thể quy phục trước khi đại chiến bắt đầu. Mà còn phải làm quân tiên phong, tập kích đại quân của Dương Kiến Đức trước. Không làm như vậy, tuyệt đối không thể khiến đại soái yên tâm. Nhưng nhìn từ tình hình hiện tại thì, có lẽ ông ta không có khả năng đồng ý.”
“Vậy đại soái định làm như thế nào?” Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng nheo mắt nói: “Ta đã chủ động thỉnh cầu mệnh lệnh, dựa vào thân phận công tử dòng chính của Trọng Huyền gia và Phó đô thống của Thu Sát Quân, đại diện cho Trọng Huyền gia, đại diện cho quân nước Tề, đích thân đi đàm phán điều kiện quy phục với ông ta!”
Dưới thống soái của Thu Sát Quân, có tám Chính tướng. Dưới Chính tướng là Phó tướng, Đô thống xếp sau, Phó đô thống lại xếp sau nữa.
Hiện tại, chức vụ của Trọng Huyền Thắng trong quân đội là Phó đô thống, tuy trước đây không có chiến công lừng lẫy, nhưng dựa vào gia thế của Trọng Huyền gia, một chức Phó đô thống làm bước đầu, chẳng hề tính là cao gì, ngược lại còn hơi thấp. Có lẽ nguyên do là để tránh việc Trọng Huyền Trử Lương bị nghi kỵ.
“Chuyện này rất nguy hiểm!” Khương Vọng nói.
Nếu Tống Quang thực sự vẫn luôn trung thành với Dương Kiến Đức.
Vậy rất có thể ông ta sẽ không cho Trọng Huyền Thắng cơ hội nói chuyện, mà là trực tiếp giết chết hắn ta.
Hoặc nói không chừng, ông ta sẽ lợi dụng thân phận công tử dòng chính của Trọng Huyền Thắng, mang tính mạng của Trọng Huyền Thắng làm điều kiện đàm phán với Trọng Huyền Trử Lương. Trọng Huyền Trử Lương không chấp nhận, Trọng Huyền Thắng sẽ phải chết. Nếu Trọng Huyền Trử Lương chấp nhận, cuộc đời chính trị của Trọng Huyền Thắng cũng hết rồi.
Do đó Khương Vọng nói nguy hiểm, là thực sự hết sức nguy hiểm.
Nhưng Trọng Huyền Thắng chỉ nói: “Cầu phú quý trong nguy hiểm!”
“Đây không phải là lần đầu tiên huynh làm việc theo kiểu được ăn cả ngã về không này.” Khương Vọng vừa nhắc nhở vừa khuyên ngăn nói: “Huynh không thể nào gặp may mãi được đâu.”
“Lần này xuất binh đi Dương Quốc ta đã đánh cược tất cả. Không thành công thì cũng thành nhân, lúc này ta không thể không tranh giành.”
Giọng nói của Trọng Huyền Thắng có chút cay đắng rất khó phát hiện: “Đến khi huynh quen biết Trọng Huyền Tuân, huynh sẽ hiểu. Nếu ta không tranh giành như vậy thì một chút cơ hội ta cũng không có!”
“Nhưng dựa vào năng lực dụng binh của đại soái, và thực lực của đại quân Thu Sát, nếu xem Tống Quang và Dương Kiến Đức như kẻ địch cứ thế mà tấn công thì cũng không có vấn đề gì mà?” Khương Vọng hỏi.
“Vì vậy ta mới “chủ động” thỉnh cầu mệnh lệnh!” Trọng Huyền Thắng nói: “Quân ta áp đảo được Dương Quốc là thành tựu của đại soái. Ta cũng có thể có thành tích nếu thành công làm tan rã mối đe dọa của bảy vạn binh lính đó. Ta thực sự cần thành tích! ’
Khương Vọng im lặng một lát rồi hỏi: “Huynh có chắc chắn sẽ thành công không?”
“Ban đầu thì ta không có, nhưng mà nghĩ đến huynh là ta lập tức có!”
“Vì vậy ta mới tới mời huynh.” Trọng Huyền Thắng thâm thúy nói: “Chúng ta đã có thành ý hợp tác như vậy, huynh lại giết nghĩa tử của tiểu thiếp lão ta, sao có thể không đi nói một câu xin lỗi chứ?”
Tuy Trọng Huyền Thắng không nói rõ ràng cụ thể, nhưng Khương Vọng đã hoàn toàn hiểu được ý tứ của hắn ta.
Gọi là đàm phán, nhưng không phải là đàm phán thực sự.
Hắn ta muốn mượn danh nghĩa đàm phán để làm chuyện ám sát giết người!
Nếu có thể giết được Tống Quang ngay tại chỗ, thì quận Nhật Chiếu sẽ như rắn mất đầu, mối đe dọa cũng tự tan biến.
Nhưng dù gì Tống Quang cũng là cường giả Nội Phủ cảnh nhiều năm, trong tay bây giờ còn nắm giữ bảy vạn chiến binh.
Nối như hai bên đối đầu, ông ta chỉ cần thi triển đại trận là có thể nghiền chết Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng.
Đang trong thời kỳ chiến tranh căng thẳng, Tống Quang tuyệt đối sẽ không lơ là cảnh giác. Hơn nữa bảy vạn chiến binh của ông ta cũng đang đóng quân ở ngoài thành quận, dựa vào tu vi Nội Phủ Cảnh thì chỉ vài hơi thở là ông ta đã có thể tới nơi.
Cho dù bọn họ thực hiện ám sát ngay trong quận phủ, nhưng với tu vi của Tống Quang, chỉ cần có chút chỗ trống thôi, ông ta cũng có thể thoát thân rồi dẫn đại quân đánh trả trong chớp mắt… Đến lúc đó bọn họ muốn trốn cũng không trốn được.
Đó là còn chưa kể đến trong quận phủ nhất định sẽ có cao thủ khác nữa!
Khương Vọng có rất nhiều lý do hợp tình hợp lý để từ chối.
Ví dụ Tống Quang là cường giả Nội Phủ Cảnh, còn tu vi của bọn họ chỉ mới ở Đằng Long Cảnh.
Ví dụ như Khương Vọng cũng chỉ mới mở được Thiên Địa Môn, còn lâu mới thăm dò được đến đỉnh phong của Đằng Long Cảnh.
Hơn nữa, việc mạo hiểm này cũng hoàn toàn có thể tránh khỏi, Trọng Huyền Thắng cược quá lớn, sao có thể vì chút quân công mà mạo hiểm đến vyaj…
Nhưng cuối cùng Khương Vọng cũng chỉ nói: “Đúng là nên đi nói một tiếng xin lỗi với quận chủ đại nhân!”
...
...