Chương 480: Đã không còn cơ hội để cứu vãn tình thế nữa rồi.
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà lúc này, dưới sự thôi động của đạo nguyên, giọng nói của Trọng Huyền Thắng vang rền như sấm nổ trên bầu trời phía trên quân doanh, bảo đảm mỗi một người đều nghe rõ mồn một.
“Thiên binh Đại Tề đã tới, Tống Quang nhận tội chém đầu!”
Hắn ta sải bước lớn ở trên không trung, mỗi một chỗ mà hắn ta đi qua đều có những thi thể lộn xộn rơi xuống, vào lúc này hình thể to lớn kia lại càng thêm khủng bố hơn.
“Hỡi các binh sĩ, bây giờ các ngươi hãy cởi bỏ áo giáp và rời khỏi quân doanh. Ta lấy danh dự của dòng họ Trọng Huyền, lấy danh dự của Phó đô thống Thu Sát Quân hứa sẽ không truy cứu tội phạm thượng của các ngươi!”
Khương Vọng dựa vào Độn thuật Diễm Lưu Tinh mà giết một đường từ đầu bên này quân doanh sang đầu bên kia, hắn đi đến chỗ nào là giết người chỗ đó, khiến người người sợ hãi.
Khương Vọng phủi sạch vết máu trên kiếm, cũng cao giọng nói: “Dương quân vô đạo, quận trưởng vô đức, tự mất dân vọng, mạo phạm thiên uy! Thiên Binh giết tới, triều đình Dương Quốc chắc chắn sẽ bị lật đổ. Từ giờ trở đi, nhân dân Dương Quốc cũng là nhân dân Tề Quốc, dịch hạch và những kẻ tà giáo kia đều sẽ bị tiêu diệt nhanh chóng! Sao chư vị không trở về bảo vệ người nhà, yên lặng nhìn thời cuộc thay đổi?”
“Về nhà đi thôi!” Hắn hét to lên.
Thực ra những lời dài dòng lúc đầu cũng không hề có tác dụng bằng câu cuối cùng này.
Về nhà, đó là hy vọng nồng nhiệt nhất trong lòng mỗi một binh sĩ.
Leng keng leng keng… Hàng loạt vũ khí áo giáo đều rơi xuống.
Đám binh sĩ hỗn loạn tìm được mục tiêu cho mình, gần như là lập tức hô hào giải tán.
Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng vừa la hét, vừa liên gục giết chết những người có ý đồ phản kháng.
Máu tươi liên tục tuôn ra cũng gia tăng sức nặng cho lời nói của bọn họ.
Nhìn từ trên cao xuống, trong quân doanh rộng lớn kia là cảnh tượng hàng loạt binh sĩ ầm ầm tản ra, chạy về bốn phương tám hướng.
Vứt bỏ vũ khí, gỡ bỏ lều trại, phá bỏ Cự Lộc Giác (2).
(2) Cự Lộc Giác: hàng rào chướng ngại bằng gỗ để ngăn chặn kỵ binh tấn công.
Giống như một đám kiến tụ tập lại một chỗ, khi tai vạ giáng xuống thì vội vã chạy tứ phía.
Ý chí chiến đấu tan rã, nỗi khủng hoảng lan tràn.
Bọn họ tranh nhau chen lấn, ai nấy đều cố gắng chạy trốn thật nhanh.
Thậm chí… Có rất nhiều tướng sĩ không cẩn thận mà bị ngã trong lúc chạy trốn, kết quả là bị giẫm chết tươi!
Trong đại quân bảy vạn người, tất nhiên không phải hoàn toàn là ruồi không đầu, cũng không phải tất cả đều là kẻ ham sống sợ chết. Thực ra, kể từ lúc Khương Vọng giết chết người đầu tiên cho tới bây giờ, trong quân vẫn luôn có người chống lại.
Những binh sĩ chuẩn bị tập hợp thành chiến trận đều được “ưu tiên” giết trước.
Nhưng đối với những kẻ dũng cảm kia, nếu không thể thể dàn trận, thì bọn họ trực tiếp xông lên.
Nếu biết bay thì vọt lên trên không tới.
Nếu không biết bay thì đi ngược với dòng người lao vào chém giết.
Liên tục có quân sĩ bị giết chết, cũng liên tục có quân sĩ dũng cảm xông lên.
Chỉ là, nếu so sánh cả quân doanh này như một đại trận, thì tất cả các điểm mấu chốt đều đã bị đánh tan rồi. Những tướng sĩ này chỉ có thể tự chiến đấu một mình.
Mà dù là Khương Vọng hay Trọng Huyền Thắng thì cũng đều là những kẻ mạnh trong Đằng Long Cảnh.
Khương Vọng thì không cần phải nói rồi, còn Trọng Huyền Thắng thì đã mài dũa ở Đằng Long Cảnh lâu hơn, nên lại càng mạnh hơn.
Có thể nói, ở cái quận thành Nhật Chiếu này, ngoài quận chủ Nhật Chiếu đã chết ra thì không có một ai có thể đối đầu trực diện với bọn họ.
Dùng thủ đoạn quả quyết giải tán quân doanh, dùng thực lực mạnh mẽ ngang ngược áp chế cục diện.
Ý chí chiến đấu không thể xoay chuyển được sự chênh lệch lớn về thực lực.
Vả lại, nếu chỉ xét về mặt ý chí chiến đấu, thì ai có thể thắng Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng?
Một trận tàn sát này, giết đến mức đầu người rơi không dứt.
Một quân doanh kéo dài đến vài dặm, một khi bị lật đổ, không thể tránh khỏi cảnh binh lính tan tác khắp nơi.
Đối mặt với tình cảnh này, có một viên tiểu tướng trẻ tuổi nổi giận bừng bừng.
Ầm!
Vậy mà lại đột phá trong lúc lâm trận, đẩy ra Thiên Địa Môn.
Còn trẻ như vậy mà đã đẩy được Thiên Địa Môn, cũng xem như là nhân tài một phương.
Hơn nữa còn cấp tốc trấn áp nguyên khí đang hỗn loạn, khống chế được Đằng Long Cảnh, càng cho thấy người này rất có thiên phú.
Lúc này, sức mạnh đè nén ở trên không trung dần rút đi, chỉ thấy người kia phi thân bay lên.
Trong khung cảnh trên bầu trời là vô số binh lính đào ngũ và bị đánh bại, lại có một mình tên kia ngược dòng mà đi, dũng cảm ngời ngời!
“Bảy vạn binh sĩ cùng gỡ bỏ mũ giáp, không có một ai đáng là nam nhi!”
Người kia gầm vang, lời lẽ kia khiến cho các bình lính đào ngũ xấu hổ không thôi.
Hắn ta cầm đại đao trong tay, khí thế vừa gan dạ mà lại mãnh liệt.
Nhưng mà chỉ một giây sau, Khương Vọng lao tới với tôc độ cực nhanh, chỉ một chiêu kiếm đã chém bay cả người lẫn đao của tên kia.
Sau đó bàn tay to lớn của Trọng Huyền Thắng tản ra lực kéo, khiến thân thể người kia tự bay ngược lại.
Khương Vọng dứt khoát phóng kiếm sang, chỉ thấy một vết chém lớn xuất hiện trên cổ gã, máu tươi ào ào chảy ra như suối. Hiển nhiên tên kia chết ngay tại chỗ, vù vù rơi xuống!
Tên này không mạnh đến mức cần hai người liên thủ mới có thể giết được, chỉ là cả hai người đều muốn ra tay giết hắn ta ngay lập tức!
Ngẫu nhiên ra trận hợp tác bất ngờ mà thôi!
Anh hùng để đối phương, còn ta làm phe địch.
Kẻ thù càng dũng cảm, thì chết càng sớm càng tốt.
Ở trên chiến trường, không có cái gì gọi là tinh tinh tương tích, hạ thủ lưu tình (3). Ai càng nghiêm túc thì càng phải giết chết để yên tâm.
(3) Tinh tinh tương tích: người có cảnh ngộ, tính cách, chí hướng giống nhau thì bảo vệ, ủng hộ lẫn nhau. Hạ thủ lưu tình: vì tình nghĩa mà khoan hồng vào lúc hành quyết, hay còn nói là nương tay.
Bên ngoài quận thành quận Nhất Chiếu, trong quân doanh vốn đã sụp đổ, sĩ khí chỉ vừa mới bị kích thích từ sự dũng cảm nghênh chiến của viên tiểu tướng kia cũng ngay lập tức tắt ngóm sau cái chết của gã.
Đã không còn cơ hội để cứu vãn tình thế nữa rồi.
…