Chương 481: Bình định sóng gió!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hướng Tiền và Thập Tứ giết một đường, cuối cùng cũng chạy tới quân doanh ngoài thành, nhưng cảnh tượng trước mắt lại là quân doanh trống rỗng và đống vũ khí ngổn ngang!
Trận đại chiến song phương Dương Tề còn chưa chính thức nổ ra, mà quân doanh và hơn bảy vạn binh sĩ quận Nhật Chiếu đã bị hai người Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng liên thủ đánh đuổi tan tác.
Mười vạn Thu Sát Quân có thể yên tâm sải cánh rồi.
Trọng Huyền Trử Lương có thể ung dung phát binh, thoát khỏi tình thế bất lợi, quyết đấu với đại quân của Dương Kiến Đức ở Xích Vĩ!
Đại công bực này có thể giúp Trọng Huyền Thắng trực tiếp đạt đến đỉnh cao danh vọng… nếu như sau chiến trận mà hắn ta vẫn còn giữ chức vụ ở trong Thu Sát Quân.
…
“Không một ai là nam nhi… Ha ha, ha ha!”
Trọng Huyền Thắng đứng trên đống xác cất giọng cười lớn, nhưng trong tiếng cười kia cũng không hề có ý giễu cợt.
“Khương Vọng!” Hắn ta bỗng nhiên nói: “Nếu như có một ngày huynh và ta thất bại, huynh chớ có tỏ vẻ nam nhi anh hũng cái gì, chạy được thì chạy càng xa càng tốt.”
Lúc này Khương Vọng đang khoanh chân ngồi trên đỉnh một quân trướng chưa bị sụp đổ.
Tuy rằng Trường Tương Tư không dính máu, nhưng hắn vẫn tỉ mỉ lau chùi trường kiếm kia.
“Đang yên đang lành, tại sao lại đột nhiên nói như vậy?”
Trọng Huyền Thắng híp mắt nhìn về phía xa xăm: “Bởi vì tự phụ là nam nhi của Trọng Huyền gia, nên cha ta mới bỏ mạng trên chiến trường! Khi ta còn nhỏ cũng coi ông là một vị anh hùng vĩ đại!”
“Nhưng dần dần trưởng thành, ta luôn thắc mắc tại sao ta không có tài nguyên như người ta, tại sao ta không được coi trọng, tại sao chi phí trong phủ của ta luôn thiếu hụt? Tất cả là vì… ông chết rồi!”
“Tại sao khi đối mặt với Trọng Huyền Tuân ta lại thua kém nhiều như vậy? Y là thiên tài ngàn năm có một, còn Trọng Huyền Thắng ta lại thua kém nhiều như vậy sao?”
“Tại sao bây giờ bây giờ ta lại muốn liều mạng, nhiều lần lôi kéo các ngươi mạo hiểm?”
“Bởi vì từ nhỏ ta đã không có phụ thân!”
Khương Vọng im lặng không nói gì.
Đương nhiên Thập Tứ càng không lên tiếng, y chỉ yên lặng đạp lên đống vũ khí và thi thể, đi đến phía sau Trọng Huyền Thắng, bảo vệ hắn ta.
Đối với người không quan tâm bất cứ cái gì như Hướng Tiền, mà cũng không tránh khỏi thấy xúc động.
Trong nháy mắt, tại quân doanh nội đội quân vừa tản đi chỉ còn lại ngọn kỳ phong phần phật!
…
Kể ra, tốt xấu gì thì tông miếu Dương thị cũng được hưởng mấy chục đời thờ cúng tế tự, thậm chí còn từng xây dưng Hộ quốc đại trận.
Đại trận có thể bao trùm toàn bộ quốc thổ một quốc gia thì chắc chắn cần rấy nhiều tài nguyên. Nếu như không phải cường quốc, thì ít nhất cũng có “tổ tiên giàu có”.
Chỉ có điều, trong khoảng thời gian Đông cực bấp bênh rối loạn kia thì Hộ quốc đại trận của Dương Quốc cũng từng bị đánh tan khá nhiều lần.
Mà từ điểm này, cũng thể hiện chính quyền Dương thị rất kiên cố, Hộ quốc đại trận bị đánh vỡ bao nhiêu lần thì bấy nhiêu lần được tu bổ như lúc ban đầu.
Chỉ là, sau khi Tề Quốc đứng vững tại cương vực thì vị trí của Dương Quốc như một kẻ nằm cạnh giường, tình cảnh của Dương thị lại càng trở nên khó xử.
Nhất là sau này, khi Dương Quốc thành nước phụ thuộc của Tề Quốc, mỗi khi một vị vua mới lên ngôi phải được Tề Đế sắc phong thì mới xem như chính thống.
Vậy thì cái gọi “Hộ quốc đại trận” là muốn phòng bị ai? Há Tề Quốc lại có thể cho phép dưới mi mắt mình tiềm tàng một mối uy hiếp như thế?
Tất cả những điều này khiến cho trên dưới Dương Quốc đều nhức đầu không thôi.
Sau đó, việc này cũng đã được xử lý.
Một vị đại thần “rất có kiến thức” của triều đình Dương Quốc đã đứng ra nói rằng, nếu như Tề Dương vốn đã là một thể, vậy thì tại sao không để Hộ quốc đại trận của Dương Quốc cũng hợp thành một thể với Tề Quốc?
Vui buồn có nhau, uy phúc cùng hưởng, như thế thì chẳng phải sẽ ổn định và hòa bình lâu dài hay sao?
Quá trình cụ thể thì không rõ, nhưng sau đó quyết định này đã được thông qua thuận lợi.
Đây cũng là lý do mà bây giờ Trọng Huyền Trử Lương có thể dễ dàng vây khốn Dương Quốc, thậm chí còn không cần đánh vỡ “Hộ quốc đại trận” đã có thể trực tiếp xuất quân đến quận Xích Vĩ.
Dương Quốc dù có yếu thế như nào thì cũng không thể để Tề Quốc hoàn toàn khống chế Hộ quốc đại trận của bọn họ. Nhưng sau khi hai đại trận được kết nối, việc Tề Quốc đình chỉ hoạt động của Hộ quốc đại trận Dương Quốc là chuyện dễ như ăn cháo.
Nói cách khác, đối với Tề Quốc mà nói, một Dương Quốc tiêu hao lượng lớn tài nguyên cho Hộ quốc đại trận đã sớm trở thành thùng rỗng kêu to.
Đáng nhắc tới chính là, vị đại thần năm đó đề nghị Hộ quốc đại trận của Dương Quốc liên kết với Tề Quốc làm một thể để cùng hưởng uy phúc, hiện đã định cư ở biên giới Tề Quốc cùng với gia đình, hơn nữa cũng kiếm được một công việc không tệ ở Tề Quốc.
…
“Địa thế quận Xích Vĩ hẹp dài, thực ra được đặt tên theo nghĩa xích diễm vĩ (2).”
(2) Xích diễm vĩ: đuôi của ngọn lửa đỏ.
“Hôm nay, chỗ này lại nghênh đón sự kết thúc của chính quyền Dương thị, phải chăng đây là ý trời?”
Các chiến mã của Thu Sát Quân đều có lẫn huyết thống của yêu thú, vì vậy mặc dù trọng lượng cơ thể của Trọng Huyền Thắng rất khủng bố, nhưng bước đi của chiến mã dưới thân vẫn uyển chuyển như cũ.
Sau khi giết người phá doanh trại ở quận Nhật Chiếu xong, đại quân của Trọng Huyền Trử Lương trực tiếp tiến đến, Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng nhập vào quân đoàn.
Hướng Tiền thì một mình trở về trấn Thanh Dương.
Đối với y mà nói, danh lộc công huân của Tề Quốc không có sức hấp dẫn. Có vẻ như y thật sự chỉ muốn thủ hộ trấn Thanh Dương.
Việc y cùng xông pha trận chiến ở quận phủ Nhật Chiếu với Khương cũng là vì muốn giúp đỡ Khương Vọng và cũng là vì căm ghét việc làm của Tống Quang. Mà mặc dù trấn Thanh Dương đã có quy củ rõ ràng, nhưng vẫn cần có một cường giả như vậy để trấn áp những việc ngoài ý muốn.