Chương 482: Xích diễm Vĩ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong quân đội quan trọng nhất chính là chiến công.
Trọng Huyền Thắng tự mình vào quận Nhật Chiếu bàn bạc, trong lúc đàm phán chặt đầu quận chủ quận Nhật Chiếu Tống Quang, sau đó tiến thẳng đến quân doanh, trực tiếp đánh tan bảy vạn binh sĩ quận Nhật Chiếu.
Công huân bực này nhất thời khiến cho hắn ta có đủ quyền lên tiếng ở trong Thu Sát Quân.
Trọng Huyền Thắng thu xếp cho Khương Vọng theo vào quân doanh với danh nghĩa là phụ tá, cũng không ai dám nói lời dèm pha.
Lúc này, trông hắn ta hăng hái hăm hở, mà các tướng sĩ vây quanh cũng ầm ầm phụ họa.
Trọng Huyền Trử Lương cưỡi chiến mã đến, dẫn theo đại quân cuồn cuồn chạy dài tiến về phía trước.
Ông ta ghe thấy vậy thì chỉ nói: “Không thể khinh thường Dương Kiến Đức, còn chưa đến lúc hạt bụi lắng xuống (4). Nếu như ngươi ngạo mạn mà để thất bại, thì đừng trách bản soái quân pháp vô tình!”
(3) Hạt bụi lắng xuống: ẩn dụ cho sự kết thúc của một vấn đề, sự việc.
Trọng Huyền Tháng rũ bỏ vẻ kiêu căng, đàng hoàng khom người trên lưng ngựa: “Rõ!”
Dương Kiến Đức chỉ huy hai mươi mốt vạn đại quân đi từ tây sang đông. Trọng Huyền Trử Lương tự mình dẫn dắt mười vạn đại quân Thu Sát Quân đi từ đông sang tây. Phía bên Tề quân vẫn còn rất nhiều phụ binh, bọn họ phối hợp với trận pháp, lấy hình thức liên kết các tiếp điểm để vây khốn toàn bộ Dương Quốc, nhưng bọn họ sẽ không tham gia vào trận quyết chiến.
Tình thế của Dương Quốc lúc này đã nguy khốn, quân đội Tề Quốc như một cái lồng sắt khổng lồ nhốt Dương Quốc lại, còn Thu Sát Quân chính là khóa sắt của lồng.
Dương Kiến Đức thống lĩnh quân đội chính là muốn trực tiếp phá bỏ cái ổ khóa này.
Không khó để phá bỏ những chỗ khác của lồng sắt, nhưng như thế lại không có ý nghĩa gì.
Mà việc Trọng Huyền Trử Lưng tiến quân giống như là vươn một cách tay vào để bắt con mồi trong lồng.
Đôi bên đều quyết đoán như vậy, hoặc là Trọng Huyền Trử Lương bắt được con mồi, thắng lợi trở về. Hoặc là Dương Kiến Đức bẻ gãy cái tay này, thoát khỏi lồng chim.
Quận Xích Vĩ là chiến trường mà hai bên đã lựa chọn.
Nhưng mà có một điểm tưởng đồng, đó là đôi bên đều rất cẩn thận.
Nhìn từ mặt ngoài thì mỗi người đều có những lý do riêng.
Dương Quốc đã buông lỏng mặt quân sự một thời gian dài, Dương Kiến Đức cũng ủy quyền nhiều năm. Hiện tại, thông qua một loạt các hành động như giết chết Thái tử, thì ông ta đã lấy lại quyền lực quân sự và chính trị. Về mặt hành chính thì tạm thời chưa bàn, hiện tại, để có thể hiểu rõ và khống chế quân đội một lần nữa thì ông ta cần phải tiến quân chậm rãi.
Nói là cẩn thận chặt chẽ cũng được, nói là lâm trận mới mài gươm cũng được.
Dương Quốc không thể kéo dài thời gian được nữa, vì thế Dương Kiến Đức mới khởi binh ra khỏi quận Hành Dương, nhưng vào thời điểm không thể kéo dài được nữa này, trước lúc lâm trận ông ta lại còn cưỡng chế kéo dài, như vậy có thể thấy được đây chỉ là chiến lược quân sự của ông ta.
Tất nhiên Trọng Huyền Thắng hiểu rõ điểm này, mà Trọng Huyền Trử Lương cũng không hề thiếu tự tin như lời ông ta nói. Còn cuộc đối thoại của bọn họ chỉ là để trấn áp sự kiêu ngạo trong quân đội mà thôi.
Thu Sát Quân vốn là đội quân dũng mãnh nhất trong Cửu Tốt của Tề Quốc, danh tiếng vang xa từ lâu nên bọn họ không xem quân đội Dương Quốc là đối thủ xứng tầm. Đặc biệt là khi Trọng Huyền Thắng có thể dễ dàng dẹp tan bảy vạn chiến binh ở quân doanh quận Nhật Chiếu mà chẳng cần một binh một tốt, lại càng khiến cho Thu Sát Quân thêm xem thường quân đội Dương Quốc.
Chẳng qua là do Trọng Huyền Trử Lương quản lí quân đội quá nghiêm, cho nên binh sĩ mới không dám bộc lộ rõ ràng.
Toàn bộ đại quân cũng chỉ có Trọng Huyền Thắng có đại công trên người nên mới có thể loáng thoảng tỏ ra kiêu ngạo, đúng lúc để cho Trọng Huyền Trử Lương có thể đánh phủ đầu một phen, củng cố thái độ nghiêm chỉnh trong đội quân.
Thu Sát Quân chậm rãi di chuyển, điều này trái ngược với phong cách dụng binh ngày xưa của Trọng Huyền Trử Lương.
Suốt chặng đường, toàn bộ đội quân phá thành nhổ trại, càn quét tất cả các lực lượng muốn chống lại, thu nạp hàng binh, kiểm tra bệnh dịch, từng tấc từng tấc ép tới.
Đi từng bước một rất thận trọng, hoàn toàn không giống với những trận chiến thành danh của ông ta.
Không biết vô tình hay cố ý, trong không gian đang dần thu hẹp lại giữa hai đại quân … Có một sự thay đổi nào đó đang xảy ra.
Mà Thánh chủ Bạch Cốt Đạo đến từ Trang Trang quốc thì vẫn điên cuồng hấp thu dịch khí.
Trên bãi đất trống trong rừng, Thần đang lơ lửng ở giữa không trung.
Không ngừng có sức mạnh hữu hình mà vô chất tràn về nơi này từ bốn phương tám hướng.
Sương khói trắng xóa kia gần như ngưng tụ thành thực chất, gần như biến nơi này một hiểm địa đầy chướng khí nguy hiểm.
Thỉnh thoảng, sương khói dao động lớn hơn thì còn có thể thấy rõ dáng vẻ của Bạch Cốt Thánh chủ.
Toàn thân không một mảnh vải, thân thể vốn đã gầy gò mà lúc này phảng phất như còn có thứ gì đó di chuyển ở dưới da, từng tấc da thịt nhô lên thành cục rồi lại co lại như thường, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Có lúc còn nhìn thấy xương cốt xoay chuyển một cách ky dị, thậm chí xương trắng còn đâm khỏi da thịt, chỉ là rất nhanh sau đó lại thu về, được che kín một lần nữa.
Thân thể… giống như đang được tu bổ lại bằng một hình thức biến dị nào đó.
Chỉ có gương mặt của Thần kia trước sau vẫn như một, không có một chút biểu cảm gì, so sánh ra thì càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn.
Xem thiên địa như lò, dịch khí như lửa, còn thân thể kia chính là đan dược.
Mà ở trong màn sương khói trắng xóa kia vẫn luôn có một giọng hát vang vọng, như có như không, dường như ngắt quãng lại như liên tục.
Dỏng tai lắng nghe, giọng ca kia đang hát…
“Thiên địa vô tình, quân ân không tìm được, thân ân không còn nữa, sư ân đã thành thù.”
“Ngũ luân vô thường, thất tình nhập diệt! Đạp Sinh Tử Môn của ta, choàng khăn hắc bạch của ta.”
“Giết tâm ta thuở trước, độ ta thành bây giờ!”
Có lẽ thứ mà những người sống sót trong thành Phong Lâm sẽ không bao giờ quên được…
Chính là… Bạch Cốt Vô Sinh Ca.