Chương 484: Chờ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ông ta đứng dậy khỏi soái vị, đối mặt với tất cả các tướng lĩnh.
“Tông miếu Dương thị ta được thờ cúng hai mươi bảy triều đại liên tục, không phải bách tính Dương Quốc nợ Dương thị ta, mà là Dương thị ta nợ thiên hạ!”
“Nhưng mà nếu như một mình Cô bị giết thì chiến tranh có thể dừng sao? Có thể lấp đầy lòng tham của người Tề sao? Chư quân có thể yên lòng sao? Trên dưới Dương Quốc có thể được yên bình sao?”
“Dương Quốc không thuộc về riêng Dương thị, mà thuộc về tất cả những người Dương Quốc sinh sống trên mảnh lãnh thổ này! ’
“Người Tề quên ơn phụ nghĩa, xâm chiến quê hương của ta, giết bách tính của ta. Dương Kiến Đức ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng vì sao bách tính Dương Quốc phải mất đi Dương Quốc, không thể tiếp tục là người Dương Quốc?”
Chúng tướng lĩnh đều im lặng, cả đám hán tử trong quân, lúc này, chỉ biết siết chặt binh khí, không nói ra được một câu nào.
“Chư quân, hôm nay chúng ta tập hợp ở đây, đeo kiếm đeo đao là vì một mục đích duy nhất.” Dương Kiến Đức nắm tay lại thành nắm đấm, đấm nhẹ lên ngực mình: “Trái tim của Cô cùng một chỗ với các ngươi!”
“Cô cũng khát vọng giành được thắng lợi như các ngươi. Nhưng mà càng như vậy thì chúng ta càng phải cẩn thận.”
“Bởi vì chúng ta chỉ có sức đánh một trận, phía trước đã là vực sâu, nếu trận chiến này mà không thắng được thì không có cơ hội phục thù nữa.”
“Dương Quốc đang phải đối mặt với tình thế nguy hiểm mấy trăm năm chưa từng có, một khi trận chiến này bại thì Cô chỉ chết mà thôi. Nhưng mọi người thì sao?”
“Làm người Dương Quốc nửa đời người, đến những giây phút cuối đời rồi còn thích ứng được với cuộc sống người Tề sao?”
Dương Kiến Đức nói xong thì nhìn chung quanh một vòng, mãi cho đến khi quan sát hết ánh mắt của từng người, xác nhận câu chuyện của mình đã khơi gợi ý chí chiến đấu của mọi người, thì ông ta mới tiếp tục nói về chiến lược quân sự.
“Nhìn cách Trọng Huyền Trử Lương thận trọng từng bước, mười dặm đóng quân một lần, đi qua chỗ nào cũng đều cầm tù hoặc giết người, súc vật cũng không tha. Như vậy cũng có thể biết được ông ta đã có sự chuẩn bị để đối phó với sự tốc chiến của quân ta. Người này là danh tướng trong thiên hạ, ông ta đã có sự phòng bị, thì chúng ta tuyệt đối không thể tốc chiến.”
“Nhưng mà tướng quân, chúng ta có cơ hội thắng sao?” Vẫn là vị lão tướng tóc hoa râm Kỷ Thừa kia, ông ta run rẩy nói: “Lấy cứng chọi cứng, đối kháng chính diện thì cơ hội thắng của quân ta ở nơi nào?”
“Đợi!” Dương Kiến Đức nói.
“Cô lấy tôn nghiêm của cả quốc gia ra xin hàng, tiếp theo lại đóng quân ở thành Chiếu Hành trước. Tất cả là vì đợi Trọng Huyền Trử Lương mắc sai lầm, nhưng ông ta vẫn chưa sai một bước, đi bước nào thân trọng bước đó. Người khéo dùng kỳ binh, thua thì bình thường, bại thì lên hương. Người có thể dùng binh đúng đắn mới có thể vang danh thiên hạ! Trình độ dùng binh của người kia đã là hạng nhất đương thời rồi!”
“Đối mặt với một đối thủ như vậy…” Dương Kiến Đức nắm chặt hai tay, trong ánh mắt của ông ta hoàn toàn không có sự khiếp sợ, chỉ có ý chí chiến đầu hừng hực: “Cô cảm thấy máu nóng sôi trào!”
“Cô đang đợi một biến số, biến số này không do chúng ta quyết định. Cũng chính vì như thế, cũng không bị Trọng Huyền Trử Lương định đoạt!”
…
Hai quân quyết chiến, xưa nay chiến trường luôn được càn quét sạch sẽ từ sớm.
Đôi bên chiến đấu khó tránh khỏi có sơ sót, những sinh linh ở giữa chiến trường cũng nên sớm chạy đi mới đúng.
Người vừa vào rừng, chim lập tức sợ, động vật ào chạy.
Chớ nói chi đại quân khí thế bức người, sát khí binh sĩ ngút trời.
Nhưng mà ở giữa chiến trường quận Xích Vĩ còn có kẻ thứ ba tồn tại. Binh sĩ đôi bên đều vô tình hoặc cố ý né tránh chỗ này.
Sương khói trắng xóa tựa như một con vân thú từ thành Thương Phong bay đến chỗ này. Mà những người hoặc con vật đi nhầm vào đây đều không thấy trở ra.
Đương nhiên trên thực tế thì nó lại là bị đại quân của Dương Kiến Đức dồn ép đến đây.
Hai mươi mốt vạn đại quân từ quận Hành Dương tiến vào quận Xích Vĩ, từ tây bắc đến đông nam. Cho dù là Thánh chủ Bạch Cốt Đạo cũng không thể không trốn tránh.
Đôi bên khéo léo duy trì một khoảng cách.
Đến cuối cùng, giữa chiến trường xuất hiện cảnh tượng này.
Sương khói trắng xóa cuồn cuộn, Thánh chủ Bạch Cốt Đạo trôi lơ lửng ở giữa.
Cùng với hai tòa thành trì liền nhau, một tòa là nơi Dương Kiến Đức đóng quân, một tòa trực tiếp bị Trọng Huyền Trử Lương san bằng.
Giữa hai đại quân chỉ duy trì một khu vực hòa hoãn khoảng ba mươi dặm. Trên chiến trường giữa hai lực lượng siêu phàm, đây gần như không thể tạo thành khoảng cách an toàn.
Cuộc đại chiến có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Trên bầu trời trong phạm vi trăm dặm, ngay cả mây cũng bị sát khí của quân đội tách ra.
Mà màn sương trắng xóa ở giữa chiến trường kia, thoạt nhìn cứ như là đám mây rơi trên mặt đất… Tuy rằng nó khiến người ta cảm thấy hơi sợ hãi.
Bên trong màn sương khói có một giọng ca vang vọng, giai điệu vô cùng đau thương, lặp đi lặp lại.
Bên quân Tề, Trọng Huyền Thắng liên tục nhìn về phía Khương Vọng.
Bởi vì từ khi tiếng ca này vang lên, trông Khương Vọng như đứng hình, một lúc lâu cũng không thay đổi. Chỉ có bàn tay đang siết chặt lấy kiếm, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
Hắn ta chưa từng thấy dáng vẻ này của Khương Vọng.
Sát ý cương quyết như thế, gần như không thể che giấu.
Nhưng mà lúc này đang ở trong đại quân, không phải lúc để nói chuyện phiếm. Hắn ta cũng chỉ có thể đứng im trong trận địa, chờ đợi chủ soái phát quân lệnh.
…
Trọng Huyền Trử Lương ngưng thần nghe Bạch Cốt Vô Sinh Ca.
Ca quyết này thể hiện trưởng lão Lục Diễm của Bạch Cốt Đạo đang hộ pháp cho Thánh chủ Bạch Cốt Đạo.
Giáo điển căn bản của Bạch Cốt Đạo là “Bạch Cốt Vô Sinh Kinh”, chỉ cần nghe tên là có thể biết ca quyết này có ý nghĩa gì đối với Bạch Cốt Đạo.
Lúc trước ở thành Phong Lâm, Lục Diễm sử dụng ca quyết này để dẫn dắt Vô Sinh Vô Diệt trận. Ngay cả lúc này, cũng là mượn xã tắc Dương Quốc đã lung lay làm lò, dùng để khống chế “độ lửa” giúp Thánh chủ Bạch Cốt Đạo.
“Nếu như Dương Quốc có một tia hy vọng, thì Dương Kiến Đức đã không giấu tài nhiều năm như vậy. Ta không cho ông ta cơ hội phá vỡ cục diện, thì sao ông ta lại chịu cho ta cơ hội đánh một trận quyết định?”
Trọng Huyền Trử Lương dường như đang tự cảm thán: “Ông ta đang đợi biến số.”