Chương 490: Ước hẹn sinh tử!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cùng lúc đó, tiếng nói của Khương Yểm tiếp tục vang lên trong Thông Thiên Cung: “Sơ hở của nàng ta thật sự quá nhiều, khống chế bí thuật Bạch Cốt Đạo cũng không hoàn mỹ. Nếu là ta, ta sẽ bắt lấy những sơ hở đó, trong mười hơi thở là có thể đánh chết nàng.”
Khương Vọng chém hụt một kiếm, liên tục bật mấy cái về phía sau, kéo ra khoảng cách với Diệu Ngọc.
Đồng thời lạnh lùng đáp lại vào Thông Thiên Cung: “Vậy ngươi tự đi ra khỏi Thông Thiên Cung đánh chết nàng đi!”
Khương Yểm lập tức im miệng không nói.
Đương nhiên Diệu Ngọc không thể nào biết được cuộc đối thoại trong Thông Thiên Cung, nhưng sau khi Huyễn âm Nhập Mộng thất bại, hình như nàng cũng mất đi hứng thú chiến đấu.
Không có truy kích Khương Vọng đang lui đi, ngược lại xoay người bay vọt, hạ xuống phía trên cánh cửaBạch Cốt.
Mà Khương Vọng thì bắt lấy kẽ hở này, không chút do dự hóa thân thành Diễm Lưu Tinh rồi đi xa.
Hiện tại hắn thật sự còn không phải đối thủ của Diệu Ngọc, cả hành trình đều bị áp chế.
Nhưng đã thấy được chênh lệch!
Nếu lần sau gặp lại...
Khương Vọng chặt đứt tâm niệm vô vị, phi độn đi xa sau mấy hô hấp.
Mà Diệu Ngọc chỉ lẳng lặng nhìn theo Diễm Hỏa Lưu Tinh kia đi xa, không nói lời nào.
Trừ một tiếng “Diệu Ngọc” kia ra, hắn cũng không nói một câu với nàng.
Qua một trận chiến, tấm lụa đen lại lần nữa được đeo lên mặt.
Diệu Ngọc điểm mũi chân xuống đất một chút.
Hai khung xương giao long cắn đuôi nhau kia phát ra một tiếng rít, hồn hỏa trong hốc mắt bộ xương khô tắt ngúm, sau đó thân thể tan rã, những mảnh xương trắng rơi xuống như mưa.
Cánh cửa u quang xoay tròn trên không trung, phảng phất như chưa bao giờ từng xuất hiện.
Khương Vọng bay trên không trung, quay ngược trở về hướng chiến trường.
Trong Thông Thiên Cung, tiếng nói của Khương Yểm mang theo chút chua chát không biết từ đâu đến, nhưng cũng chẳng đáng để Khương Vọng phải bận tâm: “Thánh Nữ ở đây, Bạch Cốt Thánh Chủ lại không chút do dự chạy trốn, chứng tỏ trong Bạch Cốt Đạo xảy ra vấn đề lớn! Không phải chỉ có một mình Lục Diễm phản loạn. Cũng không hoàn toàn là tranh quyền đoạt lợi trong giáo môn. Hắn tới gần Bạch Cốt Môn, lại đánh nát Khôi Thân Huyết Nhục, không phải ứng phó với ngươi, mà là kiêng kị Bạch Cốt Thánh Nữ.”
“Nội bộ Bạch Cốt Đạo xuất hiện vấn đề là chuyện có thể nhận ra từ lúc Thố Diện tập kích Long Diện. Chỉ tiếc hiện tại thực lực của ta không đủ, không thể làm gì được.”
Khương Vọng còn đang canh cánh trong lòng vì không dám trực tiếp bước vào Bạch Cốt Môn, dù rằng việc đó là lựa chọn hoàn toàn chính xác.
Thù hận luôn khiến người ta không cam lòng.
“Bất kể thế nào, trải qua biến cố này, thực lực của thân thể mà Bạch Cốt Tôn Thần dùng để hiện thế nhất định sẽ giảm đi. Chúng yếu thì ta mạnh, cơ hội chúng ta đoạt xá Thánh Khu Bạch Cốt lại lớn hơn rất nhiều.” Khương Yểm nói.
Khương Vọng vẫn chưa chỉ ra lỗi nằm trong từ “Chúng ta” này của gã, mà chỉ hỏi: “Nếu nói Diệu Ngọc cũng tham dự phản loạn. Còn có lão ma Lục Diễm lâu đời đó, vậy sao ngươi lại cho rằng Bạch Cốt Tà Thần mà ngươi hết lòng tin theo chỉ bị giảm sút thực lực, mà không phải bị diệt luôn cả thân thể dùng để hiện thế kia?”
“Ngươi thiếu sự tôn trọng đối với Thần linh U Minh, Khương Vọng.”
Khương Yểm cười lạnh nói: “Người không biết thì không sợ, những kẻ trong giáo môn Bạch Cốt đó cũng như thế. Bạch Cốt Tôn Thần đã trải qua khoảng thời gian dài đằng đẵng như thế, nếu muốn đối phó hắn thì phải hiểu biết rất rõ về hắn.”
“Ví dụ như ngươi?”
“Ta cũng chỉ dám nói mình nắm chắc ba phần!”
“Vậy cũng không giống tự tin mà ngươi luôn biểu hiện ra ngoài.”
“Không, ngươi căn bản không hiểu hắn, cho nên mới...”
“Có phải ngươi quá mức sợ hãi tà thần này hay không? Đang ở U Minh, có thể hiện thế thế nào?” Khương Vọng cắt ngang lời gã: “Hắn khủng bố đến mức nào, không phải cũng bị Đỗ Như Hối đoạt mất đan dược sao? Hắn từng trải qua bao nhiêu năm tháng, không phải cũng bị Trọng Huyền Trử Lương băm thành nhân thịt sao?”
“Ha hả, ha hả, ta sợ hãi? Ha hả...” Khương Yểm trầm mặc, hiển nhiên khinh thường việc tiếp tục tranh luận với Khương Vọng.
Thăm dò của Khương Vọng cũng theo đó mà đột nhiên im bặt.
...
Lại nói đến Bạch Cốt Thánh Chủ sau khi cảm ứng được khí tức của Diệu Ngọc, hắn ta lập tức đánh tan Khôi Thân Huyết Nhục, tập trung toàn bộ sức mạnh đến bên kia.
Không phải vì thực lực của Diệu Ngọc mạnh hơn Lục Diễm, khiến hắn ta không dám đánh một trận với nàng ta, mà là vì tính đặc thù của Bạch Cốt Thánh Nữ.
Giáo môn Bạch Cốt Đạo hiện thế có hai trung tâm quan trọng nhất, chính là Bạch Cốt Đạo Tử và Bạch Cốt Thánh Nữ.
Bạch Cốt Đạo Tử do Bạch Cốt Tôn Thần tự mình chọn lựa, cũng sẽ tự thức tỉnh. Mà Bạch Cốt Thánh Nữ thì do giáo môn tìm kiếm khắp thiên hạ, tìm ra người thích hợp nhất, sau đó bồi dưỡng từ nhỏ.
Bên trong giáo điển, Đạo Tử và Thánh Nữ sẽ trở thành thánh chủ thánh mẫu, cùng nhau khống chế thời đại Bạch Cốt.
Nhưng bây giờ, rất nhiều người cũng đã rõ, cái gọi là Đạo Tử chỉ là một lời nói dối, đây căn bản chỉ là vật chứa để Bạch Cốt Tôn Thần buông xuống hiện thế. Bạch Cốt Tôn Thần chưa bao giờ muốn để ai thay thế hắn ta khống chế thời đại Bạch Cốt, hắn ta chỉ một lòng muốn trở thành thần linh hiện thế, tự mình mở ra thời đại Bạch Cốt.
Cái gọi là thánh chủ, thần chủ, thật ra cũng đều chỉ là một mà thôi.
Vậy thì đương nhiên Thánh Nữ cũng không phải đơn giản.
Nền móng của Bạch Cốt Đạo đúng là bắt nguồn từ đạo môn. Đương nhiên, vạn tông vạn lưu trong thiên hạ cũng đều có thể nói là bắt nguồn từ đạo môn, dù sao một chữ “Đạo” này cũng chỉ về việc tổng kết nên con đường tu hành sớm nhất của Nhân tộc.
Mãi đến hiện giờ, nghĩa rộng của “Đạo” là con đường. Nghĩa hẹp của “Đạo” tức là đạo môn.
Trở lại vấn đề Bạch Cốt Đạo, có dương thì tất có âm, có nhân thì tất có quả, lưỡng nghi tương sinh, lẫn nhau luân chuyển.
Cái gọi là “Thánh Nữ” của Bạch Cốt Đạo, nếu đi sâu vào bản chất thì thật ra là “Đạo quả” mà Bạch Cốt Tôn Thần chuẩn bị vì giáng thế.
Công pháp Bạch Cốt Thánh Nữ tu hành cùng tất cả những bước trưởng thành, đều là quá trình “Chín”.