Chương 491: Mưu kế quá khứ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khi Đạo tử hoàn thành “Thức tỉnh”, cũng tức là lúc Bạch Cốt Tôn Thần chiếm cứ thân thể Đạo Tử, trở thành thánh chủ, vậy thì có thể trực tiếp cắn nuốt thứ Đạo quả này, giúp tăng nhanh tốc độ đạt thành thần linh hiện thế.
Nhưng mà lần buông xuống này xảy ngoài ý muốn.
Đầu tiên là Bạch Cốt chân đan vất vả luyện thành bị Trang đế lấy đi, khiến chiến lực hắn ta không cách nào đạt tới đỉnh cao.
Sau đó là sự ngoan cường của Vương Trường Cát cũng thật sự nằm ngoài dự kiến của hắn ta.
Thật ra “Đạo Tử thức tỉnh” cũng không phải chỉ là việc “Đoạt xá” đơn giản, mà càng như là một loại “Kế thừa”. Bởi vì Bạch Cốt Tôn Thần sẽ kế thừa tất cả của Vương Trường Cát, bao gồm thân phận, nhân quả, phúc họa, mà không chỉ là chiếm lấy thân thể. Có thể nói sau khi hoàn toàn “Thức tỉnh”, có thể coi Bạch Cốt Tôn Thần chính là Vương Trường Cát.
Tuy rằng quá trình này hoàn toàn do Bạch Cốt Tôn Thần chủ đạo, cũng giống như việc tu hú chiếm tổ vậy.
Việc chọn Vương Trường Cát làm Đạo Tử, là do hắn ta căn cứ vào vận mệnh, lựa chọn được từ U Minh. Cũng chính vì bị hắn ta nhìn chăm chú và ăn mòn, cho nên Vương Trường Cát không thể Khai Mạch trong thời gian dài, bị coi là phế nhân.
Nhưng điều hắn ta không nghĩ tới chính là, một phàm nhân lại có ý chí tinh thần cường đại đến như vậy, cứ giữ chặt lấy phòng tuyến cuối cùng. Tinh thần này hoàn toàn quấn chặt lấy thân thể, muốn tiêu diệt ý chí này thì nhất định sẽ làm tổn hại đến thân thể.
Dù rằng hắn ta đã thử mọi cách, cũng không thể tách nó ra được.
Người này quá cứng cỏi, quá ngoan cường... Cho dù là hắn ta đã trải qua vô số thời gian, cũng phải kinh ngạc cảm thán.
Nói tóm lại, chính vì mất đi Bạch Cốt chân đan và sự ngoan cường của bản nhân Vương Trường Cát, dẫn tới Bạch Cốt Tôn Thần cũng không thể làm một “Thánh chủ” trọn vẹn.
Đạo Tử là nhân, Thánh Nữ là quả.
Dưới tình huống bình thường, hắn ta đương nhiên có thể dễ dàng cắn nuốt Đạo quả này.
Nhưng dưới tình huống không thể viên mãn đáng xấu hổ như hiện giờ, bên này giảm thì bên kia tăng, nhân quả cũng có thể thay đổi.
Đơn giản mà nói, chính là Diệu Ngọc cũng có cơ hội quay ngược lại cắn nuốt hắn ta.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn ta vừa nhận thấy được khí tức của Diệu Ngọc thì trực tiếp đánh tan Khôi Thân Huyết Nhục.
Đây cũng là nguyên nhân khi các cao tầng Bạch Cốt Đạo đều trốn trong địa cung Bạch Cốt thì hắn ta lại để Diệu Ngọc một mình du đãng ở bên ngoài.
Thật sự là bởi vì Diệu Ngọc thân là Bạch Cốt Thánh Nữ, đã trở thành uy hiếp lớn nhất của hắn ta.
Dù rằng trước đó, hắn ta cũng không biết chắc liệu Diệu Ngọc có biết bí mật này hay không. Hắn ta phòng bị như vậy chỉ xuất phát từ sự cảnh giác vốn có mà thôi.
Đương nhiên, việc hôm nay Diệu Ngọc đột nhiên xuất hiện ngoài cánh cửa Bạch Cốt, ngăn lại đường về của hắn ta, chứng tỏ nàng ta đã biết về bí mật này rồi.
Không cam lòng làm Đạo quả, hoặc là có dã tâm cao hơn, trực tiếp muốn lấy quả làm nhân, nhiêu đó đã đủ trở thành lý do nàng ta phản bội Thần.
Hiện giờ, kế hoạch lấy sức mạnh ôn dịch luyện chế Thánh Khu Bạch Cốt, làm tan rã sự chống cự của Vương Trường Cát, hoàn toàn luyện hóa thân thể cũng đã thất bại.
Hơn nữa trưởng lão Lục Diễm phản bội, Thánh Nữ Diệu Ngọc không có ý tốt, Long Diện chết trận, còn có một Bạch Cốt sứ giả Trương Lâm Xuyên ở lại địa cung cũng chưa chắc đáng tin cậy.
Giáo môn hiện thế của Bạch Cốt Đạo gần như đã bị huỷ diệt.
Đối mặt với cục diện như thế, cảm xúc của Bạch Cốt Thánh Chủ vẫn không có chút dao động nào, chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối.
Hiện giờ quả thực đã là cục diện tệ nhất, mọi thứ ở hiện thế lại phải bắt đầu lại một lần nữa.
Nhưng mà thứ hắn ta không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
Thân thể này khiến hắn ta cực kỳ vừa lòng, tất cả những chuyện gặp phải giờ này, ngày này cũng chỉ thoáng trì hoãn thời đại Bạch Cốt bước đến mà thôi.
Tới khi ấy, đối mặt với cơn sóng lớn vọt tới, bất cứ cá thể nào kháng cự cũng chỉ bé nhỏ không đáng kể.
Hắn ta mở ra ba cánh cửa Bạch Cốt trong quốc cảnh Dương Quốc, cánh cửa thứ nhất mở ra ở trước mặt mọi người, nối thẳng đến địa cung Bạch Cốt, hắn ta ra lệnh cho Trương Lâm Xuyên canh giữ ở bên kia, hiện tại đã bị Lục Diễm hủy hoại.
Cánh cửa Bạch Cốt thứ hai là hắn ta lưu lại đề phòng, nhưng bị Diệu Ngọc phát hiện, cũng vì thế mà tan nát.
Nhưng thật ra, hắn còn mở một cánh cửa Bạch Cốt thứ ba, điều này cũng giống như câu nói thỏ khôn phải có ba cái hang vậy. Cũng giống như địa cung Bạch Cốt, đó là chỗ ẩn thân mấy trăm năm trước hắn ta đã chuẩn bị ở hiện thế.
Nơi đó đã bị bụi mờ lịch sử phủ đầy, những người năm đó biết bí mật này sớm đã chết hết.
Mà trong thời đại hiện thế, không ai có thể biết được.
Lấy Khôi Thân Huyết Nhục để vứt bỏ được sự lần theo của Khương Vọng và khả năng cắn ngược của Diệu Ngọc.
Vụ làm ăn này xem như có lợi.
Dù rằng bản thân hắn ta cũng vì thế mà tiếp tục hư nhược đi vài phần, nhưng mà dòng lũ lịch sử cũng sẽ không bị chút suy sụp nho nhỏ này cản trở.
Bạch Cốt Thánh Chủ nhanh chóng tìm được cánh cửa Bạch Cốt cuối cùng.
Toàn bộ ánh mắt của Dương Quốc đều tụ tập ở chiến trường quyết định vận mệnh kia, không còn ai có thể ngăn cản hắn ta.
Hắn ta lạnh nhạt mà liếc nhìn quốc gia này một cái, để nơi này vào trí nhớ khổng lồ của mình, chờ thời đại Bạch Cốt buông xuống... Tất cả đều sẽ nhận được trừng phạt.
Sau đó hắn ta bước một bước vào Bạch Cốt Môn, cẩn thận thu lại bí pháp.
Hai con giao long bằng xương cắn đuôi nhau buông ra, sau đó cùng chui vào hư không. Như vậy, toàn bộ Bạch Cốt Môn trong quốc cảnh của Dương Quốc đã biến mất.
Với hắn ta mà nói, mượn dùng sức mạnh U Minh xuyên thẳng qua cũng nhẹ nhàng giống như ăn cơm uống nước. Những chuyện mà hắn ta đã trải qua hôm nay, cho dù là tồn tại như Thần cũng cảm thấy hơi mỏi mệt, nhưng cuối cùng cũng đã có thể thoáng thả lỏng.
Có điều, khi nghĩ đến việc chỉ còn chút nữa thôi là có thể tiêu diệt hoàn toàn ý chí thuộc về Vương Trường Cát, hắn ta vẫn không khỏi nhíu nhíu mày.
Phàm nhân kia, thật sự quá mức ngoan cường.