Chương 492: U Lôi cấm pháp
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắn ta bước một bước ra khỏi cánh cửa thì đã xuất hiện trong sơn động bên trong quốc cảnh Trang Quốc.
Sơn động sâu kín, bởi vì có trận pháp bảo hộ nên dù đã trải qua mấy trăm năm cũng vẫn không có biến hóa gì.
Tồn tại như hắn ta tất nhiên không cần nguồn sáng cũng có thể thấy rõ hoàn cảnh.
Nhưng mà...
“Bang” một tiếng, hai bên vách hang vẫn có những ngọn đèn dầu đột nhiên sáng lên.
Chiếu sáng sơn động có phong cách điển hình của Bạch Cốt Đạo này, cũng chiếu sáng trận văn huyền diệu phức tạp dưới chân. Đương nhiên cũng bao gồm người đeo mặt nạ Bạch Cốt, chỉ để lộ ra một đôi mắt đứng đối mặt với hắn ta kia.
Trong đôi mắt người kia tràn đầy vẻ lấp lánh.
Cho dù là trong sơn động u ám này, cho dù đeo mặt nạ không lộ dung nhan, nhưng quần áo trên người hắn ta vẫn cực kỳ tinh xảo sạch sẽ, ngay cả đôi giày dưới chân cũng không nhiễm một hạt bụi.
Người vốn không nên ở đây, nhưng lại cố tình xuất hiện ở chỗ này... người này chính là Trương Lâm Xuyên!
Trong nháy mắt đó rất nhiều chuyện đều được xâu chuỗi lại. Thí dụ như việc Thần (1) lấy Pháp tướng Bạch Cốt mà Thử Diện để lại làm chất dẫn, quyết định việc luyện chế hóa thân ôn dịch, nhưng bởi vì thất bại ở thành Phong Lâm, nên giao hành động cụ thể cho Trương Lâm Xuyên, mà chính việc chọn Dương Quốc để tiến hành kết hoạch cũng là do Trương Lâm Xuyên sắp xếp.
(1) Thần: chỉ Bạch Cốt Tôn Thần đang chiếm thân xác Vương Trường Cát hiện tại.
Đương nhiên Thần có biết về Tề Quốc, nhưng khi Thần giáng thế vào mấy trăm năm trước, Tề Quốc còn chưa cường đại như vậy. Bởi vậy Thần cũng coi thường cường giả binh đạo của Tề Quốc kia, cho nên mới bị thương nặng.
Vốn dĩ Trang Tề cách xa nhau mấy vạn dặm, vì tránh khỏi sự đuổi giết của người Trang Quốc, chọn nơi diễn ra kế hoạch ở vị trí cũng là lẽ tất nhiên. Nhưng người cẩn thận như Bạch Cốt Sứ Giả, thật sự không hiểu được tình huống của Tề Quốc sao?
Chỉ sợ người này đã sớm mang tâm tư lợi dụng sức mạnh của cường giả Tề Quốc để làm suy yếu Thần.
Thiên hạ tuy lớn nhưng quốc gia nhỏ yếu có thể như khiến cho kế hoạch ôn dịch thành công lan tràn, nhưnng lại nằm sát bên cạnh cường quốc như Dương Quốc này, thật ra cũng rất khó tìm.
Bạch Cốt Thánh Chủ không vội hành động, mà lại hỏi: “Sao ngươi biết được nơi này?”
Bởi vì Trương Lâm Xuyên tự tay sắp xếp hành động của Bạch Cốt Đạo ở Dương Quốc, để tránh việc người này và cường giả ở Dương Quốc cấu kết nên Thần đã bắt hắn ta ở lại trong địa cung Bạch Cốt, đây là thói quen cẩn thận mà Thần đã sớm dưỡng thành. Từ sau lần giáng thế trước đó, mấy trăm năm qua Thần vẫn luôn tự mình cảnh tỉnh mình.
Nhưng mà...
Sao hắn ta sẽ xuất hiện ở chỗ này? Sao hắn ta biết được nơi này?
Trương Lâm Xuyên vốn nên canh giữ ở địa cung Bạch Cốt, vừa nghe Thần hỏi liền hành lễ: “Việc ngài có chút xa lạ với thế giới này ta có thể hiểu được.”
“Đây là sự ngạo mạn thuộc về thần linh.”
“Nhưng trước khi ngài hỏi vấn đề này, không bằng hỏi trước ta đã chuẩn bị bao lâu vì ngày này?”
Trương Lâm Xuyên vừa lễ phép vừa ôn hòa lên tiếng, nhưng nội dung lại làm cho đấng tồn tại như Bạch Cốt Thánh Chủ lại cảm thấy trong lòng rét lạnh.
“Vì đối phó ngài, ta đã lật hết tất cả điển tịch trong giáo môn. Tìm đọc tất cả ghi lại về Bạch Cốt Đạo trong lịch sử Trang Quốc. À, không chỉ là Trang Quốc mà còn có cả ghi chép của Thanh Hà Thủy Phủ nữa, đó là lúc đưa long châu ta đã được nhìn qua...”
“Sau khi liên kết vô số dấu vết để lại.” Trương Lâm Xuyên nhìn quanh trái phải, có chút vừa lòng lên tiếng: “Rốt cuộc mới tìm được nơi này.”
“Hao phí nhiều tâm lực như vậy, chuẩn bị lâu như vậy...” Bạch Cốt Thánh Chủ lạnh nhạt hỏi: “Lại là vì những thù hận đáng thương đó?”
“Sao có thể chứ?” Trương Lâm Xuyên cười: “Ta gia nhập Bạch Cốt Đạo là tự nguyện cũng tự nguyện tín ngưỡng ngài.”
“Ta chỉ đơn thuần muốn mạnh lên mà thôi.” Hắn nói: “Trở nên càng mạnh hơn.”
“Một con kiến có trái tim của cường giả thì vẫn chỉ là con kiến.” Mắt thần của Bạch Cốt Thánh Chủ như điện, hiểu rõ tất cả sắp xếp ở nơi này. Thần hiểu, nếu Trương Lâm Xuyên xuất hiện ở đây, nếu đã sớm có chuẩn bị, vậy thì nơi này đã không còn giống mấy trăm năm trước.
Không còn có thứ gì Thần có thể dựa vào.
“Tất cả những gì ngươi học đều thuộc về bí pháp Bạch Cốt. Ngươi cho rằng mình có thể tổn thương được Thần của mình?”
Thần tiến lên trước một bước.
Oanh!
Lôi quang chợt bùng lên!
Lôi quang koá mắt tuôn ra từ trận văn được khắc trên mặt đất, ngang dọc đan xen, nháy mắt đã lấy Bạch Cốt Thánh Chủ làm trung tâm, dựng nên thành một lao ngục lôi quang.
“Sử dụng bí pháp Bạch Cốt thì sẽ bị ngài xâm nhiễm... Ta đã sớm biết việc này. Nhưng mà sau nhiều năm dốc lòng nghiên cứu, ta đã giải quyết xong vấn đề đó rồi.”
Trương Lâm Xuyên nói rất nhẹ nhàng, giống như chẳng hề cảm thấy chuyện này có gì ghê gớm.
Hắn ta đứng bên ngoài lôi ngục, dang đôi tay ra, tóc dài tung bay.
“Bằng không ngài cho rằng, vì sao Thố Diện dám đi theo ta, vì sao Thánh Nữ dám chặn ngài?”
Bạch Cốt Thánh Chủ ở trong lao ngục lôi quang, đáy lòng dâng lên một chút cảm xúc nhỏ bé.
Thần cảm thấy có chút buồn cười.
“Chẳng lẽ chỉ dựa vào lôi pháp mèo ba chân này của ngươi, mà lại mưu toan thí Thần?”
Lôi quang oanh kích thân thể của Thần.
Ngay trong lôi quang, Thần vẫn đi về phía trước: “Cho dù ta đã suy yếu đến mức này!”
Dù là giáo chúng Bạch Cốt Đạo nào thì khi đối đầu với hắn ta, đều không thể sử dụng bí pháp Bạch Cốt Đạo, bởi vì bí pháp Bạch Cốt Đạo của giáo chúng Bạch Cốt không thể nào gây nên thương tổn đối với thần linh Bạch Cốt Đạo.
Điều này cũng tương đương với việc tu vi của người này đã bị phế bỏ hơn phân nửa, đây cũng là nguyên nhân vì sao, dù là bất cứ giáo phái nào cũng rất ít có giáo đồ phản bội thần linh, bởi bọn họ vốn đã mất đi khả năng kháng cự.
Bạch Cốt Thánh Chủ cứ điềm nhiên tiến về phía trước như chẳng có việc gì, hai tay trực tiếp xé mở lao ngục lôi quang này!
Mà nghênh đón Thần là Trương Lâm Xuyên giơ hai tay, có… Lôi quang tàn bạo, màu sắc tối tăm toát ra từ đó!
Lôi quang này!
Bạch Cốt Thánh Chủ nhíu mày.
Cho dù là Thần cũng chưa từng nhìn thấy lôi quang này!
“Đây là U Lôi cấm pháp mà ta đã dung hợp từ bí pháp Bạch Cốt Đạo và lôi pháp, tự thân sáng tạo nên, những người nhìn thấy nó đều đã chết.” Trương Lâm Xuyên cung kính lên tiếng: “Thỉnh ngài thử pháp!”