Chương 493: Trên biển có ghi – Quỷ Môn Quan!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lôi quang mang màu sắc tối tăm chợt lóe, trực tiếp biến mất trong tay hắn ta, sau đó xuất hiện trước mắt Bạch Cốt Thánh Chủ.
Tựa đao tựa kiếm, như thương, như mâu.
Trong ánh mắt của Thần, lôi quang tối tăm kia nổ tung thành các loại hình dạng, che trời lấp đất mà đánh tới.
Oanh!
Bạch Cốt Thánh Chủ giơ một tay lên trước người, xương ngón tay màu trắng chui ra từ huyết nhục, sau đó lập tức phình lớn.
Một bàn tay xương trắng khổng lồ đảo chiều rồi nắm chặt, bao bọc Thần ở chính giữa.
Ầm ầm ầm!
U Lôi nổ sạch.
Bàn tay Bạch Cốt mở ra, Bạch Cốt Thánh Chủ đi ra từ lòng bàn tay của mình.
Nhưng chỉ nghe thấy…
Xèo xèo xèo, xèo xèo xèo!
Thần trông thấy, mình lại bị nhốt vào lao ngục lôi quang lần nữa.
Mà lần này lao ngục được xây dựng hoàn toàn bằng U Lôi!
Lôi quang tối tăm văng khắp nơi, U Lôi này ngẫu nhiên dính lên trên người, lại có thể làm Thần cảm thấy hơi đau đớn!
Lục Diễm có thể chống đỡ xâm nhiễm, là bởi vì lão đã có tu vi Ngoại Lâu Cảnh, tiếp dẫn tinh quang nhập thể, có thể chống lại trong thời gian ngắn ngủi. Mà Trương Lâm Xuyên lại dựa vào tài năng của chính mình, nghiên cứu ra phương pháp phá giải.
Càng đáng sợ chính là, vì đối phó Thần, người này lại đặc biệt sáng tạo ra một bộ U Lôi cấm pháp!
Không phải một đạo thuật, mà là một bộ cấm pháp đã hình thành hệ thống!
Đây là thiên tư cỡ nào?
Tuy là hình thành từ lôi pháp và bí pháp Bạch Cốt Đạo, nhưng hỗn hợp hai thứ hoàn toàn độc lập lại với nhau, cùng kết nối tất cả những gì người này học được vẫn có tác dụng rất rõ ràng đối với Thần.
Cấm pháp như vậy... Quả thật là thứ Bạch Cốt Sứ Giả có khả năng tự sáng chế?
Thần đã quen đứng trên cao, nhưng lại phát hiện mình vẫn luôn coi khinh những “Con kiến” này.
Bạch Cốt Thánh Chủ tuôn ra thần lực, đấm một quyền lên lôi ngục U Lôi, nhưng lần này... Lại không thể đấm nát được!
Quyển hai - Chương 182: âm dương cần lưỡng cách, sinh tử không tương thông
Bạch Cốt Thánh Chủ đấm một quyền không có kết quả, lập tức ngừng lại.
Thần chỉ lạnh nhạt nhìn Trương Lâm Xuyên bên ngoài lôi ngục.
Đã trải qua năm tháng dài lâu, có tình cảnh gì mà Thần chưa từng gặp qua?
Tuy Trương Lâm Xuyên thật sự làm Thần kinh ngạc, nhưng cũng chỉ có như thế thôi.
Nếu không phải Thánh Khu Bạch Cốt chưa viên mãn, lại bị Trọng Huyền Trử Lương làm bị thương nặng, sau đó hủy diệt Khôi Thân Huyết Nhục, khiến Thần rơi xuống tình cảnh suy yếu xưa nay chưa từng có thì cho dù U Lôi cấm pháp này quả thật là sáng tạo khác người, cũng chưa chắc có thể làm được gì Thần.
Có điều... Chung quy vẫn phải tiếp tục chờ đợi một vòng ngủ say rồi.
Bạch Cốt Thánh Chủ thở dài khe khẽ trong lòng.
Rồi sau đó, huyết nhục trên người nhanh chóng chảy xuôi biến mất, chính xác mà nói, toàn bộ hướng vào bên trong, dịch chuyển vào sâu bên trong xương cốt. Huyết nhục như nước chảy trở về, chỉ trong nháy mắt, tất cả huyết nhục của Thần đều biến mất, chỉ còn lại bộ xương trắng.
Chỉ là bên trong khung xương có huyết sắc loáng thoáng lưu động, chứng minh nơi về của huyết nhục là ở đâu.
Chân thân này không phải thứ có thể sử dụng tuỳ tiện, nhưng lại có thể phát huy trạng thái thần lực tốt nhất.
Để lại huyết nhục là Thần đang nỗ lực trở thành thần linh hiện thế, mà lúc này để lộ ra chân thân Bạch Cốt thì chứng tỏ Thần đã từ bỏ khả năng trong vòng thời đại này... Mà muốn toàn lực đánh giết tên phản nghịch này!
Trong ngục tù U Lôi, lôi quang tối tăm rít lên không ngừng, liên tục oanh kích bộ xương khô này nhưng lại chẳng thể làm Thần hề hấn gì.
Lôi quang tối tăm như xiềng xích trói buộc Thần.
Mà Thần lại bước từng bước đi về phía trước, lôi quang trên người liên tục nổ tung.
Thần bước một bước ra khỏi lao ngục U Lôi, đã gần trước người Trương Lâm Xuyên!
Hồn hỏa trắng hếu trong hốc mắt bộ xương khô đối diện với đôi mắt tràn đầy ánh sao của Trương Lâm Xuyên.
“Cùng ta... Chết đi!”
Thần hiếm khi rít gào ra tiếng, mở bàn tay xương ra.
Chỉ một trảo, đã là che trời lấp đất, không đường thối lui.
Bạch Cốt như rừng, nháy mắt đã vây quanh Trương Lâm Xuyên.
Nhưng mà... Ầm ầm ầm!
Cũng không phải là tiếng sấm, mà là âm thanh của vật nặng nào đó nghiền qua trong thiên địa.
Từ trong hư không, một cánh cổng hình thức bình thường được lôi ra.
Ba gian bốn trụ bảy lầu, ầm ầm ầm nghiền tới.
Trên biển có ghi – Quỷ Môn Quan!
Trương Lâm Xuyên trăm cay ngàn đắng tìm được sơn động này, hơn nữa đã tính sẵn chuyện phục kích Bạch Cốt Thánh Chủ tại đây nên đương nhiên sẽ không chỉ chuẩn bị chiêu thức khắc ấn trận văn lôi ngục trên mặt đất thôi, U Lôi cấm pháp cũng tuyệt đối không phải thứ duy nhất hắn ta có thể dựa vào.
Hư ảnh của Quỷ Môn Quan này chính là do lúc trước tam trưởng lão Bạch Cốt Đạo hiến tế bản thân để đạt thành, sau đó để đại trưởng lão u Dương Liệt điều khiển.
Sau khi u Dương Liệt chết trận, trên dưới Bạch Cốt Đạo đều cho rằng hư ảnh Quỷ Môn Quan này đã rơi vào tay đại tướng quân Trang Quốc là Hoàng Phủ Đoan Minh.
Nhưng thật ra, lúc ấy Trương Lâm Xuyên giành được miếng ăn trong miệng hổ, sau đó vẫn luôn giấu kín nó... Đó là vì để dùng vào lúc này!
Ngón cái và ngón út của Trương Lâm Xuyên cùng gấp lại, ba ngón tay còn lại đều duỗi ra, tay trái chỉ thẳng vào Bạch Cốt Thánh Chủ trước người.
Sắc lệnh rằng: “m dương cần lưỡng cách, sinh tử không tương thông. Nơi đây cấm thông âm dương!”
Sắc lệnh rơi xuống, Bạch Cốt như rừng vây quanh Trương Lâm Xuyên lại đột nhiên tiêu tán.
Ngay cả chân thân Bạch Cốt của Bạch Cốt Thánh Chủ, cũng như bị cái gì đuổi xa, không tự chủ được mà lui một bước về phía sau.
Quỷ Môn Quan ngăn cách âm dương, chính là Cánh cửa U Minh.
Lúc này hiện ra ở nơi này là vì đóng kín không gian, ngăn cản sức mạnh câu thông với U Minh của Bạch Cốt Thánh Chủ.
Hư ảnh Quỷ Môn Quan này luyện thành từ bí pháp của Bạch Cốt Đạo, là thứ nằm trong kế hoạch huỷ diệt Thành vực Phong Lâm, luyện chế Bạch Cốt chân đan trước kia nên đương nhiên Bạch Cốt Thánh Chủ biết nó có thể làm được đến mức độ nào.
Mà hắn ta thử khống chế hư ảnh Quỷ Môn Quan này, kết quả cũng không ngoài dự đoán – Trương Lâm Xuyên đã chuẩn bị rất triệt để, sớm đã hoàn toàn khống chế nó, chặt chẽ mà đóng ấn của mình lên rồi.
Không phải Thần không có khả năng tranh đoạt quyền khống chế, nhưng làm vậy cần thời gian, vào lúc đang lâm chiến như thế này, quả thực không có tính khả thi.
“Đáng chết.”