Chương 498: Tử sinh chưa chắc cùng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng nói tới đây liền dừng lại.
Hắn lui rồi lại lui, tránh rồi lại tránh, trước sau vẫn duy trình một khoảng cách nhất định với chiến trường, cũng nỗ lực không để bản thân bị binh sát cuốn lấy.
Nhưng ngay lúc này, trước mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời.
Bởi vì hắn đã thấy được Trọng Huyền Thắng.
Cho dù là trong chiến trường chém giết kịch liệt, thì người béo như Trọng Huyền Thắng cũng rất nổi bật.
Tên béo này đang lãnh năm ngàn sĩ tốt mà hắn ta tự mình chưởng quản xung phong liều chết, biểu hiện cực kỳ trầm ổn. Không ngừng đâm nát phòng tuyến của quân địch, sau đó lại nhanh chóng thoát thân.
Chiến trường cũng không phải là nơi thích hợp để đánh cuộc vận khí, cược mạng mình ở đây, có thể sẽ đánh mất tính mạng bất cứ lúc nào. Bởi vì cái thường thấy nhất ở nơi này chính là tử vong.
Khương Vọng vốn men theo vị trí lĩnh quân của Trọng Huyền Thắng để tới gần chiến trường, lúc này càng không do dự, hắn nhảy lên một cái, vận chuyển Diễm Lưu Tinh, rơi vào trong trận tuyến của đám Dương quân đang ngăn ở phía trước quân trận của Trọng Huyền Thắng.
Người ở giữa không trung, Diễm Hoa Chi Hải nở rộ.
Ngay trên chiến trường, hắn thúc giục Diễm Hoa Chi Hải đến cực hạn, gần như bao phủ phạm vi trăm trượng. Mà bên trong chiến trường, còn hình thành một tiểu chiến trường với nhiều loại hoa lần lượt nở rộ.
Dưới sự trùng kích không ngừng của binh sát, Diễm Hoa Chi Hải chỉ tồn tại trong thời gian một hơi ngắn ngủi.
Nhưng cũng đã lập tức mê loạn tầm mắt sĩ tốt Dương quân trong phạm vi trăm trượng.
Trọng Huyền Thắng là nhân vật như thế nào?
Vừa nhìn thấy hoa nở, hắn ta biết ngay là Khương Vọng đã trở lại. Hắn ta cũng không nhiều lời vô nghĩa mà trực tiếp thúc ngựa lên trước, xông lên đầu tiên: “Quân địch đã loạn, theo ta phá trận!”
Thập Tứ mặc một thân chiến giáp, không nói một lời bảo vệ ở bên cạnh.
Tiếp đó là năm ngàn sĩ tốt Thu Sát Quân, người nào cũng mang theo sát khí lạnh thấu xương.
Đây là lần đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy binh khí của Thập Tứ.
Người luôn trầm mặc im lặng này sử dụng một thanh kiếm lớn đen nhánh. Đôi tay nắm chặt, gặp địch thì trảm địch, gặp ngựa thì chém ngựa. Nơi y đi qua, người ngã ngựa đổ, thi thể chia đôi.
Lúc Khương Vọng đáp xuống đất, đã dừng lại trong quân trận của địch.
Diễm Hoa Chi Hải vừa phóng ra đã tan rã nên tất nhiên hắn cũng không thoát được cục diện bị vây sát.
Cũng may kiếm quang bên này vừa nổ tung, Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ bên kia cũng đã dẫn quân liều chết lại đây.
Nội ứng ngoại hợp, lại có ba thanh đao nhọn là Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng, Thập Tứ đan xen, chỉ một lần công kích thì trận tuyến nơi này đã bị đánh tan!
“Mỗ đã phá trận!” Trọng Huyền Thắng trực tiếp kéo ra bàn tay to, vặn rớt đầu địch, la lớn.
Năm ngàn sĩ tốt dưới trướng đồng thời hét lớn: “Phá trận!”
Sĩ tốt phía trận tuyến Dương quân vừa sợ hãi vừa kinh hoàng, nếu là ở chiến trường bình thường, chút sợ hãi này lan tràn ra, sẽ rất dễ tạo thành tan tác quy mô lớn. Trên chiến trường, sợ hãi còn đáng sợ hơn cả ôn độc, cũng là thứ càng dễ lan tràn hơn.
Nhưng mà, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã có một nhánh quân tràn đầy sinh lực tiến dến đây, nhanh chóng tụ binh của Dương quân lại, hình thành phòng tuyến mới.
Phản ứng này thật sự quá kịp thời!
Trên chiến trường phức tạp nhường này nhưng lại có thể có ứng phó chính xác từng chi tiết như vậy, đã đủ để chứng minh khả năng lĩnh quân của chủ soái Dương quân.
Quân tiên phong của Tề quân sắc bén như khoái đao, Dương quân lại như thủy triều, bị đánh tan đợt này thì ngay lập tức đã có một đợt khác ào đến.
Trong suốt quá trình không ngừng tán loạn và hình thành lại này, quân đội Dương Quốc dùng hy sinh vô cùng vô tận... để liên tục chống đỡ công phạt của Thu Sát Quân.
Mà nhân vật linh hồn của hai bên đều không hẹn mà cùng bảo trì im lặng không nói, để chính mình nhảy ra khỏi bàn cờ, thờ ơ lạnh nhạt.
Tử thương khổng lồ phảng phất chỉ là một con số lạnh như băng, nó khiến bọn họ lưu ý để cân nhắc thế cục, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến cảm xúc của bọn họ.
Dương Kiến Đức giao phó chiến trường cho lão tướng Kỷ Thừa còn bản thân ông ta lại chỉ nhìn chằm chằm vào Trọng Huyền Trử Lương.
Từ đầu đến giờ, ông ta vẫn luôn xem chuyện giết chết Trọng Huyền Trử Lương làm mấu chốt phá cục, từ khi Tề quân bao vây biên cảnh đến tận lúc này ông ta vẫn luôn kiên định với mục tiêu ấy.
Chính vì đã từng cộng sự với Trọng Huyền Trử Lương, cho nên so với những người khác, ông ta mới càng hiểu sự đáng sợ của Trọng Huyền Trử Lương.
Và ngược lại cũng là như thế.
Vừa lúc chủ soái lần này của Thu Sát Quân là Trọng Huyền Trử Lương nên ông mới càng thêm cảnh giác đối với Dương Kiến Đức.
Trọng Huyền Trử Lương có dũng khí đối đầu với bất cứ kẻ nào trong thiên hạ, nhưng nhất quyết không chịu cho Dương Kiến Đức cơ hội lật ngược tình thế.
Hai bên đứng xa xa giằng co, cùng chơi bàn cờ sinh tử.
...
Lúc đó đứng bên ngoài chiến trường còn chưa có cái nhìn trực quan lắm, lúc này khi vào trong trận rồi Khương Vọng mới thấu hiểu được tính ngoan cường của phía Dương quân.
Đây là cuộc chiến bảo vệ quốc gia trên bản thổ Dương Quốc, lại còn do Dương Kiến Đức ngự giá thân chinh nên việc Dương quân có ý chí chiến đấu như vậy cũng không khó hiểu.
Nhưng mà... Việc chênh lệch quá lớn về thực lực là thứ không phải chỉ dựa vào ý chí chiến đấu là có thể cân bằng.
Sở dĩ Dương quân còn có thể duy trì cục diện như hiện tại, chủ yếu là do đại tướng lĩnh quân của đối phương có nghệ thuật chỉ huy cực kỳ tuyệt diệu.
Dù lung lay sắp đổ nhưng vẫn không ngã xuống.
Trọng Huyền Thắng dẫn động quân trận, lại lui khỏi trận tuyến của Dương quân lần nữa
Nếu không có cơ hội chắc chắn, hắn ta sẽ không nóng lòng xuyên phá trận địa địch, mà sẽ giống một cái đục cố định, lần lượt tiến công, rút về, lại tiến công, lần lượt đánh phá phòng tuyến của Dương quân.
Đây cũng chính là chiến lược quân sự mà Trọng Huyền Trử Lương chế định trước khi khai chiến.
Nhưng mà sự cứng cỏi của Dương quân quả thực hơn xa so với tưởng tượng của hắn ta.
Có thể nói, trong những tướng lãnh của Thu Sát Quân, trừ Trọng Huyền Trử Lương ra, không ai có thể tưởng tượng được Dương quân có thể làm được đến mức này.
Cho dù Trọng Huyền Trử Lương luôn cường điệu phải coi trọng đối thủ, nhưng sự khinh thường đã ăn sâu vào xương tủy kia vẫn rất khó hủy diệt.