Chương 499: Dũng Liệt
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trở lại chiến trường cục bộ này.
Có chiến lực như Khương Vọng gia nhập quân trận, Trọng Huyền Thắng cảm nhận rõ thấy mình nhẹ nhàng rất nhiều, cho nên, hắn ta không thể ức chế được mà sinh ra một chút tâm tư.
Hắn ta nhìn lượt qua bốn phía, sau đó bắt lấy Khương Vọng ở trong trận, tập trung nói bên tai của hắn: “Nhìn thấy lão tướng kia không? Dưới lá cờ xí màu xanh thẫm kia đấy!”
Khương Vọng nghe vậy thì nhìn lại, quả nhiên, từ khoảng cách xa, hắn đã nhìn thấy trong quân trận kẻ địch, trên một đài cao, có cắm một lá cờ xí màu xanh thẫm thật lớn, trên mặt cờ có một chữ “Kỷ” nổi bật, nanh vuốt dữ tợn.
Mà dưới chiến kỳ màu xanh thẫm này là lão tướng một đầu tóc hoa râm đang đứng sừng sững.
“Ông ta chính là Kỷ Thừa. Là Thiên Hùng Kỷ thị (1) trong quá khứ! Gia tộc ông ta có tài bắn cung, từng một lần tranh phong với Thạch Môn Lý thị.”
(1) Thiên hùng: bá chủ hư không.
Trọng Huyền Thắng hùng tâm bừng bừng: “Nếu có thể giết ông ta, Dương quân sẽ không còn gì đáng lo ngại nữa!”
…
Thiên Hùng Kỷ thị từng là thế gia danh môn có thể tranh phong với Thạch Môn Lý thị của Lý Long Xuyên.
Đương nhiên, hiện giờ ngay cả thành Thiên Hùng cũng không còn nghe đến nữa, thanh danh của Thiên Hùng Kỷ thị tất nhiên cũng sớm đã tan biến.
Nếu có thể quyết định thắng bại sớm, đương nhiên sẽ càng tốt.
Khương Vọng đứng xa xa nhìn về hướng chiến kỳ màu xanh thẫm kia, thoáng xem xét: “Giết qua được sao?”
Trọng Huyền Thắng lại dò xét chiến trường một phen, luôn mãi ước lượng trận tuyến dày mỏng thế nào, trầm ngâm một lúc mới nói: “Không ngại thử một lần!”
“Vậy thì thử một lần.” Khương Vọng chấn kiếm mà nói, dáng vẻ hiên ngang.
Bạch Cốt Thánh Chủ khơi dậy sát ý của hắn, sau đó gặp được Diệu Ngọc, sau một phen giao thủ, luồng sát ý này chẳng những không ức chế xuống mà ngược lại càng thêm sôi trào lên.
Hắn tìm về chiến trường, đương nhiên là vì giúp đỡ Trọng Huyền Thắng, nhưng lúc thật sự đánh vào chiến trường này, hắn lại cảm nhận được một loại thống khoái!
Trên chiến trường do dự cũng vô dụng, lùi bước càng vô dụng.
Đã quyết ý này, Trọng Huyền Thắng lập tức dẫn quân đổi hướng, trực tiếp đánh về hướng lá cờ màu xanh lá kia.
Không thể không nói, trong sự oanh tạc liên tục của phía Thu Sát Quân, tuy Dương quân dựa vào tử thương khổng lồ và ý chí chiến đấu cứng cỏi, nỗ lực chống chọi, nhưng phòng tuyến đã cực kỳ yếu ớt.
Phía Trọng Huyền Thắng từ bỏ chiến lược quân sự mà Trọng Huyền Trử Lương định ra trước khi khai chiến, không còn giữ sức mà là bùng nổ hoàn hoàn, dồn toàn lực đánh thẳng về phía trước... Vậy nên chỉ một lần xung phong đã trực tiếp đánh xuyên qua ba phòng tuyến!
Đây chính là Thu Sát Quân khi triển khai toàn lực.
Mà tướng đài phía đối diện tất nhiên cũng lập tức chú ý tới tình huống bên này, quân kỳ bay lượn, nhanh chóng triệu tập sức mạnh đến để ngăn chặn, vây sát.
Tố chất cường đại của Thu Sát Quân thể hiện ngay vào lúc này.
Chẳng cần phải dặn dò từ trước, sau khi phía Trọng Huyền Thắng đột nhiên phát lực, các bộ khác của Thu Sát Quân cũng tự giác vọt lên mở trận, kiềm chế chủ lực của Dương quân, phối hợp với hành động ở nơi này.
Toàn bộ chiến trường, bởi vì lần lĩnh quân xông trận này của Trọng Huyền Thắng mà mức độ kịch liệt đột nhiên tăng lên vài cấp bậc!
Nhìn chung cả chiến cuộc, mười tám nhánh quân trận của Thu Sát Quân đều bộc lộ mũi nhọn, mỗi một nhánh đều vô cùng sắc bén.
Đặc biệt là nhánh quân mà Trọng Huyền Thắng thống lãnh, khí thế điên cuồng, trực tiếp đánh thẳng đến điểm dày nhất, chỗ sâu nhất của Dương quân!
Toàn bộ quân trận đều kéo thành một thẳng tắp, gặp địch giết địch, gặp tướng trảm tướng, gặp trận phá trận.
Một đường công kích, một mực công kích.
Thẳng tiến không lùi, giống một mũi tên đã rời dây, không cách nào quay đầu lại!
Trên tướng đài, Kỷ Thừa liên tục tung cờ, vị trí hiện giờ của ông ta đang nằm ngay trung tâm của Dương quân.
Mà Dương Kiến Đức thân là quốc quân, lại tự lãnh một vạn binh mã, đơn độc áp sau trận. Đây là muốn đè hết gánh nặng của vạn quân lên vai của lão tướng.
Dương Kiến Đức bất đắc dĩ phải làm như vậy.
Kỷ Thừa đã rất già rồi, râu tóc đang tung bay, nhưng mà ông ta vẫn đứng sừng sững trên tướng đài, eo thẳng tắp.
Nhi tử, tôn tử của ông ta đều đã chết trận.
Thiên Hùng Kỷ thị vốn không nên cho phép quả phụ trong tộc gả cho người khác, đặc biệt là dòng chính của ông ta.
Nhưng ông ta lại ra lệnh cho con dâu, cháu dâu đều phải tái giá.
Đơn giản là... Hy vọng các nàng có thể sinh con cho Dương Quốc!
Lúc này ông ta nhìn khắp toàn quân, không ngừng chỉ huy sĩ tốt lưu động, giống như một ông lão cần cù chăm chỉ vá hết lỗ thủng này đến lỗ thủng khác trên quần áo cũ...
Có một nhánh quân đơn độc đột nhập quân trận như vậy, tất nhiên ông ta sẽ không xem nhẹ.
Có điều, sau khi tụ tập Đạo Nguyên, dùng thị lực hơn người, nhìn thấy dung mạo của mấy người tuổi trẻ cầm đầu từ xa, ông ta nhịn không được mà thở dài.
“Di mệnh của Tiên đế, phải đợi đến lúc Tề Quốc suy nhược... Hôm nay thấy được những thiếu niên anh kiệt này, cho dù hôm nay lão hủ ta không chết, cũng khó có thể chờ đến hết tuổi thọ!”
Ông ta bỗng dừng tiếng thở dài, chỉ tay về hướng bên kia, tụ khí lớn tiếng mà nói: “Dương Quốc ta có hảo nam nhi nào, có thể đoạt tướng kỳ này vì ta?”
Một hán tử hùng tráng bước ra khỏi hàng: “Mạt tướng chờ lệnh!”
Kỷ Thừa nhìn thật sâu vào hắn ta một cái, sau đó mới nói: “Chuẩn!”
Chỉ thấy người này nhảy xuống tướng đài, tự ngồi lên một con ngựa, cũng không nói thêm lời nào, chỉ lãnh đội ngũ năm trăm người, tách ra khỏi quân, trực tiếp xung phong tiến công về hướng quân bộ mà Trọng Huyền Thắng đang dẫn dắt!
Lại nói đến Trọng Huyền Thắng đang lĩnh quân xung phong liều chết, hắn ta, Khương Vọng và Thập Tứ làm mũi tên, đã bắn ra thì không có đạo lý dừng lại, càng không thể quay đầu. Chỉ một lòng tiến công về phía trước.
Mỗi một lần ra tay Trọng Huyền Thắng đều dùng trọng thuật, mang theo sức mạnh của ngàn quân.
Kiếm quang của Khương Vọng sáng bừng, lộng lẫy mà sắc bén.
Đại kiếm màu đen của Thập Tứ như núi tan đá nát.
Ba mũi tên thẳng tiến không lùi, xuyên thủng trận địa của địch, không chùn bước chút nào cả.
Ngay vào lúc này, chợt thấy quân trận phía trước mở ra.
Sau đó, có một đội kỵ binh quy mô năm trăm người lao thẳng tới!
Oanh!
Đây là va chạm trực tiếp nhất, là cương mãnh và cương mãnh đánh vào nhau, là mũi tên và mũi tên cùng đụng độ.
Duy cường dũng giả thắng, duy thế duệ giả hành! (1)
(1) Bàn về mạnh thì người dũng mãnh sẽ thắng, bàn về thế thì người sắc bén sẽ hơn.
Hai quân đánh vào nhau.