Chương 497: Cuộc chiến Xích Vĩ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong lòng Dương Kiến Đức vô cùng thống hận nhưng lại chẳng thể làm gì hơn.
Ông ta hy sinh nhiều bá tánh như vậy, dung nạp Bạch Cốt Thánh Chủ luyện chế thánh khu trong quốc cảnh, chỉ vì muốn mượn biến số này làm ảnh hưởng Trọng Huyền Trử Lương. Mà Trọng Huyền Trử Lương sớm đã coi Dương Quốc là vật trong túi, quả nhiên cũng nhanh chóng ra tay đầu tiên.
Sau đó ông ta muốn mượn cơ hội này cùng quyết chiến trước trận, theo ông ta thấy, với hào dũng đảm lược, khí khái tự tin khi còn tuổi trẻ của Trọng Huyền Trử Lương cùng với sự dũng mãnh dẫn dắt tam quân, thực lực nổi danh thiên hạ, thì dù cho không tiếp nhận việc đô thành đầu hàng thì ắt hắn cũng sẽ không đến mức lùi bước trong trận quyết chiến trước hai quân.
Việc ông ta gửi thư hàng trước đó cũng chính là vì làm nền cho trận đấu lần này. Ông ta dự đoán Trọng Huyền Trử Lương sẽ không đến mức tránh né không ra.
Mà Huyết Ma Công diệt tình tuyệt dục ông ta đã tốn công giấu diếm cũng chính là thứ để dùng vào lúc này. Có Bạch Cốt Thánh Chủ tiêu hao trước, càng khiến lòng tin chiến thắng của ông ta vững chắc hơn.
Chỉ không ngờ tới, Trọng Huyền Trử Lương lại ổn định đến mức này, không chịu cho ông ta một chút cơ hội nào cả.
Để tránh bị đại quân hợp lại đánh chết, Dương Kiến Đức chỉ đành quay ngược lại trong quân.
Đương nhiên ông ta cũng không thể không tạo thế một phen: “Thanh danh Hung Đồ hiển hách nhường nào, vậy mà lại không dám chạm vào trường phong của ta!”
Sĩ khí của Dương quân tăng vọt.
Nhưng điểm khác biệt chính là, Thu Sát Quân của Tề Quốc là cường quân nổi danh, sẽ không cảm thấy sợ hãi vì thống soái tránh chiến. Trong lòng quân sĩ chỉ có ức nghẹn, phẫn nộ. Mà họ dồn sức lại, muốn tập trung sự ức nghẹn, phẫn nộ này lên trên đao thương.
Ngay tại trung bộ của quận Xích Vĩ, ngay trung tâm của Diễm Vĩ dài đăng đẳng, hai đại quân ầm va chạm nhau!
Mấy chục vạn đại quân đối đầu, phủ kín không trung, đại địa, phủ kín mỗi một góc trong tầm mắt.
Mà sát khí, sát khí xông thẳng lên trời cao, quấy cho biển mây cuộn trào cả lên.
Đối với hai mươi mốt vạn đại quân Dương Quốc mà nói, chiến tuyến dài như thế, rất khó để có thể duy trì quân trận thống nhất được.
Có lẽ chỉ có một vạn thân quân quốc chủ từng bảo vệ xung quanh thành Chiếu Hành mới có thể duy trì được quân trận mà thôi.
Mà sở dĩ Thu Sát Quân là cường quân thiên hạ, thể hiện cụ thể nằm ngay ở chỗ này. Ở chiến trường rộng lớn như thế, trong tình thế đang xung phong liều chết kịch liệt như thế, bọn họ vẫn có thể duy trì quân trận hoàn chỉnh trước sau!
Mười vạn Thu Sát Quân chia làm mười bộ. Chín bộ cùng lao lên, chỉ có Trọng Huyền Trử Lương tự mình chưởng quản một bộ đứng phía sau vận sức chờ phát động.
Quân trận năm ngàn người mà Trọng Huyền Thắng thống lãnh là một bộ trong đó.
Nếu từ trên cao quan sát, còn có thể nhìn thấy trong chín bộ của Thu Sát Quân đang xung phong liều chết thì cứ năm ngàn người hợp thành một trận, chia nhỏ ra làm mười tám quân trận.
Mười tám quân trận như mười tám chuôi đao nhọn, vừa mới giao chiến thì đã dễ dàng cắm thẳng vào trong quân trận Dương Quốc!
Nếu so về thực lực thì quân đội hai bên vốn không phải ở cùng một cấp bậc, cho dù đại quân Dương Quốc nhiều gấp hai lần đối thủ.
Tuy thế, ý chí chiến đấu của Dương quân cũng cực kỳ ngoan cường, tuy trận tuyến nhiều lần bị đánh bại nhưng vẫn luôn không tan vỡ.
Lão tướng tóc hoa râm Kỷ Thừa đang chiếm giữ vị trí then chốt, không ngừng điều động quân đội ở quy mô nhỏ, dùng trận tuyến vừa liên tục vừa cứng cỏi, chống chọi thế công của Thu Sát Quân hết lần này tới lần khác.
Mà Dương Kiến Đức thì như một ngọn cờ lớn đứng trong quân trận.
Nhánh quân duy nhất có thể đối kháng chính diện với Thu Sát Quân là thân quân quốc chủ ông ta cũng đã giao hết cho lão tướng Kỷ Thừa chỉ huy, còn bản thân chỉ tự lãnh một vạn binh mã.
Tiền thân của nhánh quân này, chính là nghĩa quân anh dũng báo quốc.
Cái gọi là nghĩa quân, tuy rằng dũng khí đáng khen, nhưng rất khó điều khiển, là nhánh quân có chiến lực yếu nhất.
Đặc thù duy nhất chính là, một vạn nghĩa quân mà Dương Kiến Đức đơn độc thống lãnh này đều xuất thân từ thành Thương Phong.
Dưới sự quản chế của ông ta, một vạn quân không chính quy này tuy không thể tạo thành chiến trận binh gia, nhưng vẫn có thể duy trì trận hình cơ bản.
Chỉ điểm này thôi đã đủ để chứng minh khả năng dụng binh của ông ta rồi.
Cách chiến trường xa xăm, trong vô số cuộc chém giết, ông ta yên lặng nhìn về hướng của Trọng Huyền Trử Lương.
Tuy rằng không nhìn thẳng vào mắt nhau được, nhưng ông ta tin chắc rằng, lúc này đây, Trọng Huyền Trử Lương đích thân thống lĩnh một vạn tinh binh cũng đang nhìn chăm chú vào ông ta.
…
Sinh tử chém giết, liều mạng sống chết.
Hoa màu máu trải đầy khắp cả núi đồi.
Trên chiến trường thay đổi chỉ trong nháy mắt, sinh tử đều chỉ trong một ý niệm.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng xung phong liều chết, tiếng trống trận vang lên dữ dội.
Giữa mùi máu tanh, hơi thở chết chóc, dù là người anh hùng nhất hay kẻ nhát gan nhất đều đỏ cả đôi mắt.
Khương Vọng lao nhanh trở về chiến trường, chứng kiến những cảnh tượng này.
Dù cho hắn đã là tu sĩ Đằng Long Cảnh, có thể phi thân trong không trung, nhưng trong lúc nhất thời cũng không dám tùy tiện lao vào chiến trường,
Trên chiến trường mấy chục vạn người thế này, mấy cường giả siêu phàm bình thường vốn không phát huy được tác dụng gì mấy.
Một lần va chạm có thể bóp nát đi vô số tánh mạng.
Chiến trường khổng lồ như thế căn bản không có phạm vi an toàn, chỉ một thoáng sơ suất thôi thì sẽ bị cuốn vào trong trận. Khương Vọng chỉ có thể lui lại phía sau, tránh ra xa.
“Đây chính là Cửu Tốt của Tề Quốc!” Trong Thông Thiên Cung, Khương Yểm có chút cảm khái.
Thu Sát Quân trên chiến trường gần như đang đè đối thủ ra mà đánh, nghiền qua ép lại.
“Dương quân cũng thật ngoan cường, có lẽ đây chính là ý chí chiến đấu vì gia quốc đi!” Khương Vọng nói, thuận miệng hỏi: “Bạch Cốt Tôn Thần cũng chú ý đến tình thế các nước ở hiện thế sao?”
Khương Yểm gần như lập tức đáp lại: “Muốn trở thành thần linh hiện thế, mở ra thời đại Bạch Cốt, sao có thể không chú ý đến cường quốc đương thời?”
“Thì ra là thế.”