Chương 504: Chém tướng đoạt cờ!
Ngay lúc này, Khương Vọng tung kiếm ở trên cùng, Thập Tứ hai tay nắm đại kiếm ở giữa, dưới cùng là trọng thuật Trọng Huyền Thắng đang triển khai toàn bộ trọng thuật.
Lão tướng tóc trắng xóa Kỷ Thừa liền bị vây ở giữa.
Mà ngay giữa thanh thiên bạch nhật này, chợt có một tinh quang lóe lên ở phía tây!
Mái tóc bạc trắng của Kỷ Thừa phất phơ trong gió, Bàn tay vốn đã có chút suy yếu cầm chặt cung Khâu Sơn một lần nữa!
m!
Trọng thuật không có cách nào khống chế được ông ta, vì thế Trọng Huyền Thắng lại chịu trọng thương lần nữa. Cả người hắn ta lập tức bị lực đẩy đã vỡ ra xuống mặt đất, không ngừng nôn ra máu.
Hai tên lính Thu Sát Quân ở gần đó xông lên hợp sức kéo hắn ta ra. Còn những quân sĩ Thu Sát khác liền nhanh chóng chạy lên bổ sung vào vị trí đó, từng người từng người vọt lên giết Kỷ Thừa.
Sau khi tiếp nhận tỉnh quang của Bạch Hổ Thánh Lâu vào thân thể, ông ta chỉ nắm cung liền đánh tan trọng thuật của Trọng Huyền Thắng, ngay khi ông ta kéo sợi dây trống không, một mũi trường tiễn tỉnh quang trắng muốt loé điện hiện lên.
Kengl Cây cung trực tiếp đụng mạnh vào đại kiếm mà Thập Tứ dùng hai tay chém ngang đến khiến cho thanh đại kiếm màu đen thoạt nhìn vô cùng nặng, được làm từ chất liệu bất phàm này nứt ra làm đôi!
Nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc, mũi trường tiễn kia vẫn không hề suy yếu chút nào, đụng lên hắc giáp của Thập Tứ, đập tan luôn hắc giáp có lai lịch phi phàm này!
Mũi tên xuyên hơn phân nửa vào người y.
Mạnh như Thập Tứ lại bị một mũi tên đánh bay ra xa, nặng nề ngã xuống đất, nhất thời không biết sống chết ra sao.
Sau khi tỉnh quang Bạch Hổ Thánh Lâu nhập vào người, khí thế của Kỷ Thừa lại càng trở nên khác biệt. Chỉ nắm cung cũng đả thương được Trọng Huyền Thắng, gẩy tiễn bằng dây cung trống không, chỉ một tiễn liền khiến cho Thập Tứ không rõ sống chết.
Sau đó, ông ta trực tiếp lấy cung chém ngang, dùng cung làm đao, lấy thân mình làm tâm chém ra một đường vòng cung hình ánh đao, giết chết quân sĩ Thu Sát đang vọt tới khiến bọn họ ngã xuống như mưa rơi, mảnh vỡ thân thể tán loạn trên đất.
Kỷ Thừa thuận thế phi lên, dựng đứng Khâu Sơn cung muốn cắt đứt cổ Khương Vọng!
Mọi chuyện nói ra có vẻ dài, nhưng gần như chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Một kiếm Nhân Hải Mang Mang của Khương Vọng còn chưa rơi xuống thì Trọng Huyền Thắng đã ngã lăn ra đất, Thập Tứ bị bắn bay, Thu Sát Quân chết thảm, mà Kỷ Thừa thì phản cung cắt đến!
Đốt mặt với Kỷ Thừa mang theo uy phong của Ngoại Lâu mà tới!
Sống chết chỉ trong chớp mắt.
Giờ phút này, tâm trí Khương Vọng trống rỗng, thậm chí còn không kịp suy xét, mọi thủ đoạn ứng phó chỉ hoàn toàn dựa theo bản năng sau ngàn vạn lần tu hành lặp đi lặp lại.
Diễm Hoa, Diễm Hoa Chỉ Hải.
Phược Hổ, Ngũ Khí Phược Hổ.
Kiếm chuyển từ Nhân Hải Mang Mang sang Sơn Xuyên Hà Lưu, từ tấn công sang phòng thủ. Sơn Hà Đại Địa có thể chống cự mạnh nhất.
Diễm Hoa Chi Hải vừa tung ra đã bị dây cung cắt đứt.
Diễm Hoa còn chưa kịp tiếp xúc đã tàn lụi.
Phược Hổ, Ngũ Khí Phược Hổ liên tiếp vỡ tan.
Giờ phút này, cung Khâu Sơn đã đến gần, có muốn cũng không thể tránh được nữa, hàn mang lạnh như băng kia gần như đã chạm tới yết hầu của hắn.
Bỗng nhiên từ trong Thông Thiên Cung của Khương Vọng, một hư ảnh ngọn nến màu đen lao ra, trong lúc bất ngờ không một ai kịp đề phòng, dứt khoát đụng vào trong thân để của lão tướng Kỷ Thừa.
Là Khương Yểm!
Tại thời khắc sống chết này, để đảm bảo mạng sống chung của gã và Khương Vọng, gã đã trực tiếp điều khiển hư ảnh Minh Chúc màu đen, thực hiện một lần va chạm thần hồn trần trụi và trực tiếp nhất với Kỷ Thừa!
Thân hình đang đánh tới của Kỷ Thừa bỗng dưng khựng lại.
Lửa trong thần hồn của lão tướng sớm đã như ngọn nến tàn trong gió, mấy năm nay cũng chỉ là mạnh mẽ chống đỡ, Khương Yểm đã chuẩn xác nắm bắt được lỗ hổng lớn nhất trong người ông ta. Bộc lộ tầm nhìn hơn xa Khương Vọng và đám người Trọng Huyền Thắng một bậc của gã.
Như vậy mới có thể dựa vào năng lực thần hồn hiện tại chưa vượt quá Khương Vọng để mạnh mẽ ngăn cản sát phạt của Kỷ Thừa.
Có sự ngăn cản này, Khương Vọng liền vươn tay ra, phát động Bạo Minh Diễm Tước nhanh chóng bao trùm lấy Kỷ Thừa.
Sau đó tung Diễm Lưu Tỉnh sau lưng, chạy đến bên cạnh Trọng Huyền Thắng.
"Sao rồi?" Hắn gấp gáp hỏi.
Trọng Huyền Thắng vẫn còn được quân lính kéo chạy trốn, nhưng sau khi nôn ra máu, nhuận khí huyết liền lập tức dồn hết sức trở mình dậy, hét lớn một tiếng: "Quân Dương Quốc sẽ thất bại!"
"Cùng ta kết thúc trận chiến!"
Khương Vọng là người đầu tiên hưởng ứng, xếp tất cả những binh sĩ Thu Sát ở gần tướng đài còn có thể chiến đấu được vào trận.
Quét qua một lượt thì chỉ còn khoảng một ngàn người.
Quân lính tụ hợp lại.
Trọng Huyền Thắng đã không thể quản được nhiều như thế, hắn ta nhanh chóng tập hợp lực lượng quân trận lại, cuồng phong nổi lên cuốn lấy những chiếc lá mùa thu một cách dữ dội, gào thét xô về hướng Kỷ Thừa.
Lúc này, Kỷ Thừa đã tỉnh dậy từ trong sững sờ khi thần hồn bị va chạm, tỉnh quang Bạch Cốt Thánh Lâu nhập vào người ông ta đã phải hứng chịu một phát Bạo Minh Diễm Tước, mà Trọng Huyền Thắng đã tập hợp quân đội một lần nữa, hóa thành binh sát một lần nữa, muốn nuốt trọn ông ta!
Người ngoài chỉ thấy đó là một cơn cuồng phong đang thổi quét, lá mùa thu tung bay.
Đó là vẻ bề ngoài của lực lượng binh sát.
Nhưng ở trong quân trận lại vang lên ba tiếng kinh động, lực lượng binh sát hùng hậu kịch liệt cuồn cuộn ba lần mới lắng xuống.
Trong chớp mắt.
Một đạo kiếm quang rực rỡ bắn ra trong bão tố, chính là Khương Vọng cả người bay theo kiếm, bay tới trước chiến kỳ màu thiên thanh đại diện cho Kỷ Thừa kia.
Trường kiếm chém ngang —— Từ lúc trận chiến bắt đầu, chiến kỳ màu thiên thanh đó vẫn luôn được cắm chặt trên tướng đài.
Nó đã hiên ngang phiêu đãng tại bầu trời Dương Quốc từ rất nhiều năm về trước.
Cả chiến trường, dù là địch hay ta, không ai có thể xem nhẹ nó.
Đó là chiến hồn màu xanh thiên thanh.
Đó là dư âm cuối cùng của Thiên Hùng Kỷ thị.
Cờ đã đổi